Page 200 - Kỉ yếu 30 năm CHT
P. 200

hòa, tôi đã tiếc cho chị không đi theo con đường chính trị
                   đến tận cùng (chị vốn là đại biểu Quốc hội). Tôi vẫn nhớ như
                   in ánh mắt trầm tư của chị trong những buổi họp tổ chuyên
                   môn, tôi sẽ tả ánh mắt này trong một truyện ngắn mà tôi sẽ
                   viết (dĩ nhiên không phải là viết về chị).


                      Những ngày tôi còn công tác ở trường, cô Tuyết và cô Dung
                   là chị cả của tổ. Cô Lê Thị Kim Dung rất say mê chuyên môn,
                   những giờ thao giảng của cô thường được chuẩn bị rất công
                   phu và chuẩn mực. Giọng cô nhẹ nhàng và nhiệt huyết. Trong
                   sinh hoạt, chị vẫn nhẹ nhàng như vậy. Tôi đã từng đến nhà
                   chị chơi, cảm nhận được cuộc sống hạnh phúc viên mãn của gia
                   đình chị. Chắc vì chị nhẹ nhàng thế nên có một hôm họp tổ,
                   tôi đã to tiếng với chị (lí do là gì tôi cũng không nhớ nữa,
                   tệ thế!). Tôi nhìn thấy ánh mắt buồn và thất vọng của chị,
                   áy náy rất nhiều, song chưa kịp nói lời xin lỗi chị thì tôi
                   đã chuyển công tác. Cho đến bây giờ tôi vẫn thấy mình đang
                   nợ chị một lời xin lỗi chân thành.


                      Cô Trần Thị Lam thực sự là một cô giáo chín chắn và tài
                   hoa, xứng đáng là trụ cột của “thế hệ thứ hai” không chỉ
                   của riêng tổ Ngữ văn, mà của cả trường Chuyên và ngành Giáo
                   dục Hà Tĩnh. Dự giờ dạy của cô tôi luôn học hỏi được nhiều
                   kinh nghiệm cả về kiến thức và phương pháp tổ chức dạy học.
                   Những thành tích cao nhất, những giải Nhất giải Nhì học sinh
                   giỏi Quốc gia những năm gần đây của tổ Ngữ văn đều là học
                   sinh của cô Trần Thị Lam. Ngoài dạy học, anh em chúng tôi
                   cũng thường tâm sự nhiều chuyện về nhân tình thế thái. Tôi
                   cảm nhận thấy ở con người gầy gò và nhỏ nhắn này một sự am
                   hiểu thật sâu sắc và cái nhìn rất tinh nhạy, khách quan và
                   sắc bén về cuộc đời. Tôi là người viết văn, đôi khi vẫn thấy
                   xấu hổ vì mình nhìn cuộc sống không được tinh nhạy như thế.
                   Cô Lam có một tâm hồn thơ rất trong trẻo. Ấy là khi tôi đọc
                   những vần thơ của cô đăng trên Báo Tiền Phong thuở cô còn
                   là sinh viên. Khi tôi đã ra khỏi trường Chuyên, gặp một cô
                   Lam với những dòng thơ đầy ám ảnh, nó truyền lan trong người
                   đọc trong và ngoài nước nỗi day dứt lương tâm và tinh thần





                                                         198
   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204   205