Page 121 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 121
KHÓA HỌC 1995 - 1998 TỰ HÀO DƯỚI MÁI TRƯỜNG
THPT CẨM BÌNH MẾN YÊU
(Hồi ức)
NGUYỄN DOÃN VIỆT
Học sinh khóa 1995 - 1998
hời gian mải miết trôi đi, cuộc đời mỗi con người là những tháng ngày một
đi mà không bao giờ trở lại. Nhưng dù thế nào, trong suốt cuộc đời dằng dặc
Tmuôn nỗi, phải trải qua bao đắng ngọt buồn vui, bao thăng trầm biến cố, thì
quãng thời gian tuổi học trò vẫn mãi là những tháng năm đẹp đẽ nhất, bởi không
chỉ là những tháng ngày mơ mộng của tuổi hoa niên mà còn là những tháng năm
khởi đầu với bao khát khao dự định của mỗi con người.
Với mỗi một chúng ta khi nhớ về thuở học trò, chắc có biết bao điều để nhớ,
song có lẽ nhớ nhất vẫn là nhớ mái trường, nhớ thầy cô và bè bạn. Với tôi, ba
năm học phổ thông dưới mái Trường THPT Cẩm Bình là những tháng ngày lưu
lại nhiều kỉ niệm đẹp đẽ nhất, trong sáng nhất, dù bây giờ đã xa trường hơn hai
mươi năm nhưng hình ảnh mái trường xưa, thầy cô và bè bạn vẫn luôn hiện hữu
cả trong những giấc mơ của mình.
Mùa hè năm 1995, khi chúng tôi hội ngộ lần đầu tiên của khoá học 1995 - 1998
với biết bao bỡ ngỡ, quang cảnh ngôi trường còn ngổn ngang vì trước đó một
năm, trường chuyển từ cơ sở cũ (nay là trường Trung học cơ sở Cẩm Bình) lên vị trí
mới cho đến nay. Lúc ấy đang xây dựng các dãy phòng học, lớp 10B chúng tôi được
ưu tiên học ở phòng mới nhưng các anh chị lớp 12 vẫn phải học ở các phòng nhà
gỗ lợp ngói. Các lớp học tiếng Anh phải học vào buổi trưa. Khu nhà ở cho giáo viên
lại càng tuềnh toàng hơn nữa. Trong điều kiện đời sống nhân dân còn hết sức khó
khăn, điều kiện trường lớp bảo đảm cho nhà trường dạy và học cũng vậy. Nhưng
không hề gì, các thầy cô giáo không quản khó khăn, vất vả, say mê, học sinh chúng 50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
tôi không vì thế mà chểnh mảng việc học hành.
Những năm ấy dù cuộc sống người dân sau gần chục năm xoá bỏ bao cấp,
đời sống nhân dân bắt đầu đi lên, song vẫn còn rất nhiều khó khăn, thiếu thốn.
Con đường đến trường từ mọi miền quê về mùa mưa ngập trong bùn nhão, tất cả
chúng tôi, xe đạp lóc cóc tới trường trong lấm lem bùn đất, đứa thì ướt sũng áo
quần, nhiều bạn đi học chậm, muộn, xích líp xe đạp quấn rách cả áo mưa... nhưng
đến lớp thì oà vào tình thầy cô và bè bạn. Bây giờ, mỗi lần hội ngộ cùng nhau mới
biết rằng, ngày đó có bạn khi đi học còn phải chở rau khoai, khoai củ đến chợ cho
mẹ bán rồi mới đến trường, có bạn ngày nghỉ về kiếm củi, mỗi buổi đi học chở một [121]