Page 117 - 50 NĂM THPT CẨM BÌNH: DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
P. 117

KÍ ỨC KHÓ QUÊN VỀ ADN


                                                                       TRẦN ĐĂNG KHOA
                                                       Viện Kiểm sát Quân sự Bộ đội Biên phòng



                   ơn mưa bất chợt ngắn của ngày đầu tháng 6, nhưng cũng đủ để làm dịu mát
                   hơi nóng hầm hập trên đường pite đi thể dục ban chiều. Vẳng nghe MP3
            Cngân nga:
                        Cơn mưa đưa mình về tháng sáu
                        Thời gian trôi theo tiếng ve kêu

                        Nghe mùa hạ bồn chồn gõ cửa
                        Nhớ không em kỉ niệm rất nhiều
                        Tháng sáu mùa thi...

                Cảm ơn nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiên đã cho tôi cảm xúc khó tả, bồi hồi, nuối tiếc,
            xa xôi ... của kỉ niệm của 35 năm về trước nơi mái trường xưa. Nhớ lắm! Trường
            Cấp 3 Cẩm Bình. Thật tình thì không muốn chia sẻ nhưng lòng chẳng đặng đừng
            về những ký ức không thể nào quên của thời đi học!

                Trường Cấp 3 Cẩm Bình - tên gọi quen thuộc của ngày xưa, trường ra đời năm
            1971, hình thành trên cở sở nâng cấp Trường vừa học vừa làm Cẩm Xuyên (còn
            gọi là bổ túc công nông). Trường tọa lạc trên vùng đất trũng về địa lý, địa thế và
            trũng cả về kinh tế, văn hóa, xã hội,... nghèo nàn cơ sở vật chất và đồ dùng học
            tập; đầu mỗi năm học, phụ huynh, học sinh phải có nghĩa vụ đóng góp xây dựng
            trường bằng cách gánh, vác, tranh, tre, nứa, lá đến giao nộp để làm nên những
            mái nhà, trường cho con em học tập. Học sinh của trường chủ yếu các xã ở phía
            Bắc của huyện Cẩm Xuyên và phía Nam của huyện Thạch Hà, một số tá túc trọ              50 NĂM TRƯỜNG THPT CẨM BÌNH DẤU ẤN VÀ TỰ HÀO
            học hoặc cơm, khoai gói mang theo học suốt 3 năm; chúng tôi đi học cách trường
            hơn 5km và chỉ đi bộ; đường đi học men theo đường làng các xã Thạch Hội, Cẩm
            Bình vì không có đường đi; dép chỉ mang khi đến trường, còn trên chặng đường
            đi thì xách tay; mỗi mùa mưa lũ về thì đường đến trường thật là vất vả, áo mưa chỉ
            là những túi ny-lon lớn được lấy từ bao phân Urê để đi học... Thời đó, cả thầy và
            trò đều chung hoàn cảnh khó khăn, nhưng chí hướng đồng tâm vượt khó rất lớn.
            Bù đắp lại, lớp lớp các thế hệ học sinh tuy ở vùng đất trũng nhưng hiếu học, khao
            khát vươn lên; sau khi tốt nghiệp, họ đã trưởng thành, thoát li mái trường, đến mọi   [117]
   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121   122