Page 141 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 141

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           vào mình nỗi bất hạnh hiếm hoi: một bé gái thiếu hẳn các bộ phận cần
           thiết cho việc bài tiết và cả chức năng làm mẹ sau nầy. Gia đình cha mẹ
           quá nghèo, chỉ có thể tiến hành phẫu thuật bước đầu cho em trong việc
           vệ sinh ở nhiều năm trước.
              Trong lần họp tại Thới Lai, cô Như Liên đã nhờ chuyển cho gia đình
           cháu 1 triệu đồng để làm chi phí, đưa cháu đi tái khám để có thể tiến
           hành phẫu thuật. Đoàn Thanh niên trường vận động quyên góp “Vì tuổi
           thơ bất hạnh” trong tất cả học sinh. Số tiền mà Thầy cô và các em tự
           nguyện góp sức hiện đã lên trên 10 triệu. Nhưng vẫn chưa đủ cho một
           ca mổ đầy phức tạp tại Bệnh viện Nhi đồng 1 - TP Hồ Chí Minh. Chúng
           tôi cần vô cùng những bàn tay, những tấm lòng nhân ái. Xin hãy vì một
           tương lai bình yên, hạnh phúc cho tuổi thơ, xin hãy để cho cháu bé Ngọc
           Diễm hôm nay - cô thiếu nữ Ngọc Diễm ngày mai - bước xuống cuộc đời
           mà không có chút mặc cảm nào về thân phận. Khi cha mẹ đặt cho em cái
           tên đẹp và cao quí đó, chắc cũng không lường được bao nhiêu nỗi đau chỉ
           mỗi mình em mà không ai có cách gì chia sẻ!
              3.
              Những  việc  làm  trên  của  thầy  trò  Trường  THPT  Châu  Văn  Liêm
           là trong chuỗi những sự việc thấm đẫm lòng nhân ái. Với quan niệm
           “Không để một học sinh nào vì nghèo mà bỏ học” - từ ngôi trường thân
           yêu, chúng tôi muốn vươn rộng cánh tay đến những ngôi trường vùng
           xa trong thành phố. Nơi đó, tuổi thơ vẫn còn đầy cơ cực, thiệt thòi. Tôi
           cũng muốn góp chút lòng mình  cho thế hệ mai sau, dù chỉ là “một nốt
           trầm xao xuyến”… Sắp bước vào tháng 5. Đại lộ  Hòa Bình rợp màu hoa
           phượng đỏ. Yêu biết bao năm tháng học trò và quãng đời gắn liền với
           nghề dạy học. Vậy là sắp sửa chia tay. Bốn mươi năm… bao nhiêu thế
           hệ đi qua để nói như nhà thơ Nguyễn Khuyến: “Thanh sơn tự tiếu đầu
           tương hạc”.
              Chính những ngày tháng nầy ở ngôi trường càng làm tôi yêu thêm
           bao đồng nghiệp đã cùng tôi có những tháng năm đầy hạnh phúc, những
           lớp học trò mà ngọn lửa ấm của lòng nhân ái mãi rực sáng trong tim.
              Cuộc chia ly nào chẳng đượm nỗi buồn. Nhưng tự lòng tôi, đó là nỗi
           buồn thơm ngát…


           Cần Thơ, tháng 4/2010




                                         144
   136   137   138   139   140   141   142   143   144   145   146