Page 252 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 252
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
Con sông Cái Khế bên bồi bên lỡ, bến Nhị Kiều mấy lần thay hình
đổi dáng, thế mà ước mơ “phù thế giáo một vài câu thanh nghị” vẫn vẹn
nguyên như thời áo trắng sân trường.
Lớn lên khi quê hương mịt mù lửa loạn, cô giáo trẻ tất tả ngược
xuôi theo chuyến xe lam Cái Tắc- Cần Thơ - càng khó khăn càng nung
đúc hồn thơ- tiếng gọi Về nguồn, nhớ biết bao nhiêu Đài phát thanh và
những chiều Chủ nhật.
Dù chưa một lần làm mẹ, nhưng trái tim người chị nào có khác chi,
khi sớm hôm lặn lội thân cò, thay mẹ cha dẫn dắt các em từng bước vào
đời, năm tháng tàn phai, mái tóc pha sương mà vẫn mãi mãi mùa đông
phủ đời cô độc.
Thương học trò, đâu phải chỉ trong giờ văn học hay những năm dài
làm Chủ nhiệm, mà khi cả đàn chim đã vỗ cánh tung bay vào trời cao đất
rộng, vẫn chăm chắm nhìn theo mỏi mòn đôi mắt, lắng niềm đau qua hồi
chuông tan lớp ngậm ngùi đang buổi vào trưa....
Tấm lòng đó, trái tim kia, đâu có gì là của riêng mình, thế mà sao khi
nhắm mắt xuôi tay hình như chút nghĩa nhân vẫn còn đau đáu? Có phải
chăng vì một đứa em ở trời xa xứ lạ, mưa nắng quê chồng đâu phải là
mưa nắng Cần Thơ? Và có phải chăng còn vì một đứa em bước vào đời
như một cuộc dạo chơi, lững thững giữa cuồn cuộn trường giang, thung
dung bên biển lớn thị phi, tuổi vẫn hồn nhiên mà mái đầu vừa nhuốm
bạc ?
Xin hãy yên lòng, bởi vẫn còn ở lại đây bao bằng hữu năm xưa, bao
mảnh đời tri kỷ. Chúng tôi xin được góp phần, chung sức, dõi theo dấu
chân vụng về của đứa em bất hạnh. Nếu không phải giấc ngủ nào cũng
là mộng đẹp, thì có khi giông bão cuộc đời chẳng thể làm xoáy mòn niềm
hạnh phúc kẻ vô tư!
Chút nữa đây, tất cả đều trở về cát bụi. Trái tim ai sẽ lẫn trong từng
hạt phù sa, xác thân ai sẽ góp mùa xanh cho vạn mùa xanh cây lá.
Cơn mưa đầu mùa chưa tới, thế mà bè bạn, học trò, đang hội tụ quanh
đây như cảm được bóng mát bình yên khởi đầu cho một bước hồi sinh từ
tấm lòng mà người đi để lại.
Cuối cùng, trước lúc chia tay, xin nói lời nghìn thu vĩnh biệt....
255