Page 248 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 248

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           gót chân kẻ tha hương mà có mặt ở trời Âu đất Mỹ. Nhưng dù cho cát
           lầm, gió bụi, vẫn lấp lánh giữa nho lâm, vì nó mang cả tấm lòng của một
           người “bần tiện bất năng di”...
              Nhiều năm cuối đời anh vẫn âm thầm cống hiến. Từng trang từ điển
           Nhân vật Lịch sử Việt Nam càng dầy theo ngày tháng - tóc bạc nhiều
           hơn- đôi chân tê dại. Thế giới riêng anh là chồng bản thảo, là chiếc bàn
           gỗ đơn sơ, nối với bên ngoài bằng thông tin từ các tuần san, nhật báo...
           Ai hay đâu cơn bệnh triền miên dày vò thân xác, cộng thêm nỗi đau vì
           cuộc mưu sinh vật vã mồ hôi - đã cướp dần đi tuổi thọ một nhân tài!
              Tiếng rên nào bật khỏi môi anh, thèm một món ăn giữa ngày xuân mà
           làm người thân trào nước mắt ? Thương cho chị một đời tần tảo, gánh
           nặng oằn vai không một lời than “một duyên hai nợ, năm nắng mười
           mưa” mà vẫn lặn lội thân cò, tất tả ngược xuôi từ lúc tóc xanh cho đến
           ngày tóc bạc. Làm một nhà  văn đã chẳng vui gì khi “cơm áo không đùa
           với khách thơ”, thì làm vợ nhà văn phải đến hai lần héo hắt niềm đau!
              Thương các con muốn nối nghề cha, nhưng men đời cay đắng, trang
           viết của anh còn dang dở, nối một đời  văn đâu phải là chuyện dễ bởi mưa
           nắng vô thường làm thui chột những mầm xanh!
              Anh em chúng tôi,
              Thắp nén nhang thơm, tưởng người đã khuất. Lòng đất mẹ thân yêu -
           đất của lời thơ và tiếng nhạc- từ nay sẽ mở rộng đón anh về. Ở cõi trường
           sinh, từ nay bên cạnh Giải nguyên Bùi Hữu Nghĩa, Cử nhân Phan Văn Trị
           và biết bao tao nhân mặc khách của Cần Thơ, sẽ có thêm một chỗ ngồi
           dành cho Nam Xuân Thọ. Mùa Xuân phương Nam ấy đã chắp cánh bay
           vào vô tận, vào cõi vĩnh hằng bát ngát tiếng nhạc lời thơ.
              Những công trình anh để lại cho người, luôn là tài sản quí của tất cả
           chúng tôi và cuộc đời anh mãi mãi là tấm gương sáng ngời văn đức.
              Phút giây vĩnh biệt ngàn thu đâu chỉ là nỗi xót đau, là đầm đìa nước
           mắt, mà còn là ước nguyện: Xin gắng sống đẹp như anh để rồi mai kia
           thanh thản giã biệt cõi nhân sinh bằng lời thơ Lý Bạch: “Quân bất kiến
           Hoàng Hà chi thủy, thiên thương lai, bôn lưu đáo hải bất phục hồi”....

                                             Cần Thơ, ngày 05 tháng 03 năm 1996







                                         251
   243   244   245   246   247   248   249   250   251   252   253