Page 243 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 243
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
không sao lầm lẫn được, nét chữ gợi nhớ một người công chức gương
mẫu thuở nào, yêu văn nghệ, sôi nổi nhiệt tình, khiêm tốn... mà giờ đây
đã qua tuổi tám mươi.
Với Trịnh Bửu Hoài, tuy ít gặp, nhưng
mỗi lần có một tác phẩm mới ra đời, anh
đều gởi cho tôi qua đường bưu điện. Với
Hoài, tôi chợt nhớ một câu thơ của thi
sĩ Đông Hồ: “Thanh bình nam bắc hữu
lương môi”. Anh đúng là “lương môi” -
một ông mai quá tốt! Chính anh đã bắt
nhịp cầu để tôi gặp lại Hà Trúc Giang-
một thành viên Về Nguồn - sau 1975
N.H.Chương và Trịnh Bửu Hoài không còn tin tức. Qua lời kể của anh,
tôi mới hiểu được nỗi buồn sâu thẳm trong tâm hồn Phạm Hữu Quang,
người bạn trẻ ngày nào tôi vẫn quí trọng và xem như đứa em ruột của
mình. Đời Quang có nhiều uẩn khúc mà Quang lại luôn giấu kín trong
lòng để rồi trút buồn vào men rượu. Quang ra đi khi chưa được nhìn thấy
tập thơ “Ngẫu hứng chiều sông Hậu” của mình được Trịnh Bửu Hoài
chăm chút từng trang như một nét tài hoa để lại cho đời.
Kỳ diệu hơn, khi đọc quyển “Về Nguồn- có một thời như thế” của
tôi- anh phát hiện sự lầm lẫn về Nguyễn Huy Chương. Chương có tập thơ
“Ngôi nhà cho người trở về” do Nhà xuất bản Khai Phá ấn hành năm
1973. Chương cũng là một giọng ngâm thơ “chủ lực” trong Chương trình
thi văn Về Nguồn từ năm 1968. Sau 1975, trước bao biến động của gia
đình xã hội, vợ mất vì bạo bệnh, anh lại là lính không quân phải tập trung
cải tạo một thời gian ngắn, anh em tôi chia cách từ đó và không còn tin
tức. Những năm 90 thế kỷ trước, một vài người quen thông tin là anh trôi
nổi, lưu lạc và đã mất. Nghe tin, chỉ biết ngậm ngùi nên trong bài viết
của mình tôi đã gởi chút lòng riêng cho người quá vãng.
Không dè, Trịnh Bửu Hoài khi đọc đoạn nầy, báo cho tôi hay là Nguyễn
Huy Chương vẫn còn trong cõi tạm! Thì ra, những năm 80, anh về sống ở
Tân Châu, lập gia đình lần hai, sống đắp đổi qua ngày bằng việc dạy thêm
môn tiếng Anh cho các cháu nhỏ ở đây. Tôi gọi cho Chương ngay ngày
hôm đó khi Trịnh Bửu Hoài cho số điện thoại. Tiếng Chương trả lời rời
rạc trong buổi chiều chập choạng, làm tôi liên tưởng đến cuộc đời anh.
Chương giờ đây- sau khi vượt qua mấy lần bạo bệnh- lúc nhớ lúc quên,
mắt cũng không nhìn rõ, phải nhắc mấy lần anh mới nhận ra tôi. Vợ anh
246