Page 242 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 242

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           năng hướng dẫn, vận động, yêu cầu người dân thực hiện giãn cách. Đồng
           thời, người dân được lực lượng phát giấy điền thông tin cá nhân, địa
           chỉ, đăng ký nguyện vọng về quê để các cơ quan chức năng cập nhật, có
           hướng giải quyết. Sau khi được giải thích và hỗ trợ, người dân đã chấp
           hành quy định.
              Đây không phải lần đầu tiên, tại Sài Gòn từng dòng người “ùa” về
           cửa ngõ với hi vọng “thông chốt” để được trở về quê nhà trong đợt dịch
           này. Thành phố cũng đã làm mọi cách có thể để hỗ trợ bà con với những
           chính sách thiết thực, kịp thời như: tiêm vắc xin, hỗ trợ tiền thuê nhà, hỗ
           trợ tiền cho lao động tự do mất việc làm, hỗ trợ bằng các gói thực phẩm.
           Song có lẽ trên thực tế, với nhiều gia đình, số tiền hỗ trợ ấy chỉ giúp họ
           xoay sở được một thời gian ngắn trong khi họ đã thất nghiệp cả 4 tháng
           trời, tiền nhà, điện, nước và các sinh hoạt phí khác vẫn phải chi trả.(*)
              Như vậy, cơn đại dịch đã tạo thêm một vết cắt thời gian. Bây giờ, tôi
           lại đứng trên một bờ đất khác! Khi chánh quyền dùng khái niệm xã hội
           “bình thường mới” ,thì cũng có nghĩa là cái “bình thường cũ” của chúng
           ta đã trở thành quá khứ. Chuyện như mới hôm qua: những lần tham
           quan, du lịch, những lần tổ chức sinh nhật, họp mặt với bạn bè, học
           sinh... đã vời vợi như từ một kiếp nào xa lăng lắc. Có lẽ, cũng chỉ thế hệ
           chúng tôi mới mang trong lòng nỗi bàng hoàng “trăm năm có một” nầy
           thôi.
                                             Trong  những  ngày  cách  ly  tại
                                          nhà, tôi lại tìm về kỷ niệm, tìm về bè
                                          bạn một thời văn nghệ. Đầu tiên là
                                          anh Nguyễn Ngọc Xuân (An Giang),
                                          một  thời  hoạt  động  trong  nhóm
                                          “Hương lúa Hậu Giang” với bút hiệu
                                          Vĩnh Xuyên. Mấy lần anh xuống Cần
                                          Thơ  đều  nhắn  tôi  uống  cà  phê  để
           L.T.Khanh và Nguyễn Ngọc Xuân  nhắc  chuyện  ngày  xưa.  Nhờ  Ngọc
           Xuân, tôi liên lạc được với con trai Phạm Hữu Quang, hiện cũng đang
           sống và làm việc tại Long Xuyên. Cũng từ đó, anh giúp tôi gặp lại anh
           Việt Chung Tử, anh Trịnh Bửu Hoài, anh Kim Đan... mà năm mươi năm
           không một dòng tin tức. Nhà thơ Kim Đan hiện đã lui về sống ẩn dật ở
           Chắc Cà Đao. Nhớ những năm 1970, anh gởi cho tôi tập thơ “Úa vàng
           tâm sự” với những lời đề tặng vô cùng trân trọng. Gặp lại nhau, anh gởi
           tập thơ “Trái tim không già”, cũng với lời đề tặng và nét chữ quen thuộc
           (*)Trích từ Wekepedia.
                                         245
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246   247