Page 237 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 237

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
           nhau”. Nhận xét của anh hoàn toàn chính xác. Cho đến hôm nay, tôi vẫn
           có cảm giác hết sức thoải mái, bình yên khi được gặp lại những người
           quen cũ: Ngô Nguyên Nghiễm, Trịnh Bửu Hoài, Trần Ngọc Hưởng, Như
           Uyên Thủy (Trương Minh Nhựt), Hạc Thành Hoa, Phù Sa Lộc, Huỳnh Duy
           Lộc, Mặc Uyên Thi, Hồng Băng, Hoài Mặc Thanh (Nguyễn Sông Trẹm),
           Nguyễn Ngọc Xuân, Nguyễn An Bình, Trần Duy Cang, Việt Chung Tử,
           Kim Đan…
              Những biến động lịch sử từ sau 1975 đã làm thay đổi mọi thứ, từ cuộc
           sống đời thường của mỗi cá nhân cho đến các hoạt động văn học nghệ
           thuật ở miền Nam. Mấy năm đầu, hầu như không ai còn sáng tác. Chương
           trình thi văn Về Nguồn ngưng phát sóng. Cũng không còn những ngày
           sôi nổi chạy đôn chạy đáo lên nhà in Phương Quỳnh ở Sài Gòn hay Cần
           Thơ ấn quán. Mọi thứ đều gác lại. Bạn bè tôi tan tác như những cánh bèo
           trên con sông đời dập dềnh sóng gió. Tôi trở lại an phận với cuộc sống
           của một thầy giáo ở vùng ven thành phố, đạp xe ngày mấy bận bên cạnh
           nợ áo cơm lao đao trong thời “bao cấp”. Mơ ước một thời được làm văn
           nghệ đã thui chột khi bè bạn lần lượt ra đi. Tôi có cảm tưởng mình đang
           sống trong một khoảng không gian hoàn toàn khác biệt. Chính vết cắt
           thời gian đã làm đứt đoạn hôm qua và ngày nay thành hai mảnh. Đứng
           bên bờ đất mới, nhìn khung trời cũ như dần trôi vào quá khứ, đôi lúc
           nuối tiếc, muốn đưa tay kéo lại, nhưng rồi cuối cùng đành ngậm ngùi
           chia xa vĩnh viễn.
              Mấy mươi năm dài, bao nhiêu bạn bè cũ giã từ cuộc sống, vậy mà thật
           vô tình không một nén nhang, một lời thăm hỏi. Mấy mươi năm đó, tôi
           gắn bó với ngôi trường quen thuộc, với đồng nghiệp, với bao thế hệ học
           trò. Có phải chăng cái mơ ước một thời đã vùi lấp trong những trang giáo
           án và trong cả nỗi lo lắng của tôi trong mỗi ngày lên lớp? Thỉnh thoảng,
           gặp lại những bạn văn nghệ cũ, nói vài ba câu chuyện bên ly cà phê sáng
           rồi cũng vội vã chia tay.
              An phận với cuộc sống một nhà giáo, tôi có được niềm vui bên đồng
           nghiệp, nhất là bên bao thế hệ học trò đi qua trên 40 năm. Phải nói,
           trong buổi đầu đầy khó khăn của cuộc sống thời bao cấp, nhiều lần muốn
           bỏ nghề tìm con đường khác. Nhưng chính kỷ niệm một thời, nơi tôi đặt
           bước chân đầu tiên vào ngành giáo dục - là Trường Trung học Phong Phú
           (Ô Môn ) - với những người bạn trẻ, với một lứa học trò chơn chất, thực
           thà mà tuổi đời không nhỏ hơn thầy bao nhiêu, đã níu chân tôi.
              Rồi theo dòng đời xuôi chảy, tôi lưu lạc từ Bình Lạc (Bình Thủy), An

                                         240
   232   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242