Page 232 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 232

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
           cơ hội đọc lại những tác phẩm của người bạn văn chương kém phần may
           mắn. Hồng sáng tác không nhiều, ký bút danh là Nhật Lệ Huyền Thanh.
           Thơ anh cũng một đôi lần được diễn ngâm trên chương trình Thi văn Về
           Nguồn. Giống bao nhiêu người làm thơ trẻ thời chiến tranh, thơ Hồng
           thường mang nỗi buồn về thân phận, về ngày mai chưa biết ra sao. Trong
           một sáng tác gởi tặng em trai để xót cho một chuyện tình đẫm nước mắt,
           tôi có cảm giác là Hồng đã dự báo về đoạn kết riêng mình:
              Thấy người đưa đám đông vô kể
              Cứ ngỡ đó rằng lễ rước dâu
              Tiễn biệt đưa đi bao lệ  đổ
              Sao em bình thản giữa cung sầu ?
                         (Cho người nằm xuống-NL Huyền Thanh)

              Đám tang Thanh Hồng tổ chức tại quê nhà trong một ngày đầu năm
           1973 cũng giống như những hình ảnh anh đã viết trong thơ. Một buổi
           tiễn đưa đầy nước mắt, với cha mẹ, anh em, đồng nghiệp và những người
           bạn gái cùng anh quen biết nhưng chưa đi hết đoạn đường trong kiếp
           nhân sinh.
              Gia đình em rễ tôi theo đạo Cao Đài từ nhiều đời và có cả một thánh
           thất ở Vàm Nhon. Bản thân tôi là người “ngoại đạo” nhưng rất trân trọng
           tín ngưỡng của em mình. Hơn thế nữa, tôi bồi hồi khi đọc mấy dòng của
           nhà thơ Nhật Lệ Huyền Thanh được ghi lại trong một buổi đàn cơ:
              “Bởi con vắn số không tròn
              Lỡ thời, lỡ nghĩa, lại còn lỡ duyên”

              Tôi vẫn có niềm tin, đây thực sự là tâm trạng Thanh Hồng vọng về từ
           một cõi nào xa lăng lắc. Bởi nó không chỉ riêng là tâm trạng anh, mà là
           của bao nhiêu người trẻ thế hệ chúng tôi, khi phải đối diện với một thực
           tại đau thương trên quê hương máu và nước mắt. Thời đó chúng tôi mơ
           ước một ngày đất nước thanh bình, không còn bom rơi đạn nổ. Nhưng bất
           lực vì chiến cuộc, chỉ biết  gởi lòng vào thơ ca, âm nhạc. Nếu chẳng may
           phải giã từ cuộc sống, thì chút mảnh hồn kia vẫn còn vương vấn muốn
           trở lại nhân gian, gặp lại bạn bè xưa để ngậm ngùi cho số phận “lỡ thời,
           lỡ nghĩa lại còn lỡ duyên”….
              Còn bao nhiêu người bạn nữa mà tôi chưa nhắc lại? Thật vô cùng có
           lỗi khi tôi đã quên rất nhiều do thời gian và tuổi tác. Và những người bạn
           ấy- những bằng hữu  Về Nguồn- các bạn giống như những vầng mây đến

                                         235
   227   228   229   230   231   232   233   234   235   236   237