Page 227 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 227

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH


              lòng riêng đau đáu một đời
              tình xa-mặt cách- ngậm ngùi nghìn năm !

              Bài thơ là một dự cảm buồn, bởi sau đó khoảng một năm, thì “dòng
           sông nhỏ” không còn cơ hội trở lại “cố hương” vì đã mãi mãi nằm lại xứ
           người từ cơn đột quỵ. Buồn thật nhiều và cũng nhớ biết bao nhiêu...
              3.

              Bên cạnh giọng ngâm thơ của Huỳnh Túy Liêm, không thể không
           nhắc tới Tô Thùy Uyên. Uyên cũng có mặt bên cạnh Về Nguồn từ buổi
           phát sóng đầu tiên. Chúng tôi gọi “chị Uyên”, bởi có lẽ chị chắc không lớn
           tuổi hơn, nhưng khi đa số các bạn còn là học sinh, thì Uyên đã bước vào
           cuộc mưu sinh từ trước. Chị có một cửa hàng bán đồ lưu niệm cho người
           ngoại quốc tại địa điểm nằm đối diện phi trường Bình Thủy. Bận rộn công
           việc giao tiếp, bán buôn, nhưng Tô Thùy Uyên ít khi nào vắng mặt. Có
           điều kiện về tài chánh, nên chị cũng thường hỗ trợ tôi trong việc chi trả
           tiền giải khát cho các bạn trong những buổi thu thanh.
              Chúng tôi xem nhau như anh chị em trong một gia đình, thật thân
           thiết và quí mến nhau. Các bạn trẻ hơn thì ưa đùa giỡn, trong đó có
           Phạm Trường Giang, một giọng ngâm khác của Về Nguồn. Hôm đó, sau
           khi thu xong, chúng tôi kéo ra cái quán bên đường như thường lệ. P.T.
           Giang  nói  với    Thùy  Uyên:  “Lúc  nầy,  khó  khăn  quá  không  đủ  tiền  vì
           lương thấp. Chị Uyên xem tui được giá nào thì mua dùm đi !”(thời điểm
                                          nầy  PTG  cũng  đã  vào  Địa  phương
                                          quân). Cứ ngỡ Phạm Trường Giang
                                          nói thật, Thùy Uyên nạt ngang: “Nói
                                          tầm bậy không hà, tui bán hàng lưu
                                          niệm chớ có làm chuyện mua bán
                                          người đâu?”. Lúc nầy, Giang mới kết
                                          lại: “Đâu phải, chị mua tui về, sơn
           Phạm Trường Giang và Vũ Mạnh Ngân  lại, rồi bán cho tụi lính Mỹ, bảo đây
           là con khỉ biết nói, chắc là giá cao lắm đó!”. Cả đám phá lên cười. Thùy
           Uyên mắng một câu: “Đồ quỷ sứ!” rồi quay sang tôi: “Anh Khanh ơi, tui
           về trước, để hồi nữa ông Giang nầy nói bậy mắc công giận mệt lắm !”.
              Cái bóng dáng mảnh mai ấy, với mái tóc dài ngang lưng, bước ra
           cửa quán, kéo chiếc nón lá lên và khuất dần sau lớp bụi đường. Tôi đã
           thấy hình ảnh đó không biết bao nhiêu lần  để rồi sau 1975 cho đến


                                         230
   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231   232