Page 225 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 225
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
cho đến hôm nay- cũng chưa có một chương trình nào lại đông đủ người
như thế. Ngoài hàng chục bạn ngâm thơ thuộc mọi thành phần: học sinh,
sinh viên, công tư chức, quân đội, ngành nghề tự do… chúng tôi còn
cả đội ngũ thổi sáo 7 người, sử dụng các loại đàn 4 người. Không hề có
một ràng buộc nào về tổ chức, cũng không cần tập dượt, cứ chiều Chủ
nhật vào Đài phát thanh, khi kỹ thuật viên của đài ra hiệu bên ngoài, thì
chúng tôi trong phòng thu người nào việc nấy.
Nhờ có chương trình nầy, tôi được làm quen với bao người bạn mới ,
từ Quảng Trị đến Cà Mau. Tôi đã đi (trong những ngày không có giờ dạy
học) và đã gặp bao nhiêu tri âm từ Vĩnh Long, Bạc Liêu, Sóc Trăng, Rạch
Giá, Long Xuyên, Châu Đốc... cho đến tận Sài Gòn… Có những người
bạn quen tên giờ mới gặp mặt: Lưu Nhữ Thụy, Nguyễn Thành Xuân,
Trần văn Sơn, Trịnh Bửu Hoài, Ngữ Chương, Vĩnh Xuyên, Trần Mộng
Hoàng, Nguyễn Bạch Dương, Trần Phù Thế, Trầm Mặc Nghệ Thế, Mang
Viên Long, Hoàng Đình Huy Quan, Vũ Ngọc Đức, Trần Ngọc Hưởng, Như
Uyên Thủy, Minh Nguyễn, Phan Tấn Thi, Thương Tử Tâm, Thanh Uyên
Vũ, Minh Cang Thương Hoài Thương, Hà Trúc Giang,Tô Đình Sự, Hà
Thúc Sinh, Ngy Cao Uyên, Trần Như Huỳnh, Lê Triều Điển, Ngũ Yên, Lưu
Vân, Phù Hư, Đoàn Công Án, Yên Bằng, Nguyễn Lê La Sơn, Lê Tâm Ấn,
Lộc Vũ, Dương Trữ La... Tất cả những người bạn ấy đã hết lòng khuyến
khích, động viên, dù bản thân tôi biết chương trình thi văn còn quá nhiều
thiếu sót.
Có biết bao kỷ niệm trong những chuyến đi nầy. Lần đó, anh Ngô
Nguyên Nghiễm chở tôi trên chiếc Honda SS 50 của anh từ Cần Thơ lên
Sài Gòn. Xe đến ngã ba Trung Lương thì mất thắng. Anh Nghiễm không
dám cho tôi biết mà bình tĩnh điều khiển, ôm vòng xoay cho đến lúc dừng
lại được thì mồ hôi ướt áo. Anh nói với tôi:
“May quá, LTK ơi, nếu không thì hai anh em mình đã được “Tổ quốc
ghi công” rồi!”. Thời may, hồi đó miền Nam rất ít xe tải và cũng không có
anh “Hổ vồ” nào chạy trên đường quốc lộ! Một lần khác, tôi cùng Nguyễn
Bạch Dương từ Cần Thơ qua Vĩnh Long thăm anh Việt Chung Tử, có ghé
Trần Mộng Hoàng nhưng không gặp. Buổi chiều khi ngang qua trường
Sư phạm Vĩnh Long, nhớ tới “cố nhân” lại “dùng dằng nửa ở nửa về” nên
theo Nguyễn Bạch Dương trở lại thành phố Vĩnh Long, ở nhờ nhà người
quen một đêm. Sáng hôm sau, tôi về Cần Thơ sớm khi những cơn mưa
đồng bằng đã vào mùa, giăng trắng đôi bờ sông Hậu:
228