Page 220 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 220
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
âm thanh ngọt ngào, trong trẻo của những chàng trai, cô gái miệt vườn
cất lên trong những đêm trăng trải dài theo từng vàm sông, ngọn rạch.
Nhưng, bất chấp qui luật khắc nghiệt của những đổi thay từ cuộc sống,
bất chấp chiến tranh, và ngay khi cả tiếng đàn nguyệt lắng sâu vào quá
vãng, thì hoa bần vẫn rụng xuống phù sa! Có phải chăng đó chính là
nguồn mạch quê hương, là tự tình dân tộc vẫn âm thầm cuộn chảy trong
trái tim ta khi bao lượn sóng đời cứ muốn xô dạt ân nghĩa, thủy chung
về cuối trời quên lãng?
Và cũng phải chăng cánh bông bần mang sắc trắng tinh anh đó, cũng
chính là tấm lòng của những con người nặng nợ văn chương như Sơn
Nam, Kiên Giang, như bao nhiêu đứa con của vùng đất phương Nam, góp
hương làm đẹp cho đời rồi cuối cùng âm thầm gửi trọn kiếp nhân sinh
cho mạch đất phù sa ngọt ngào ân tình quê mẹ?
Bài viết ngắn ngủi nầy xin được dành cho anh, một đàn anh văn nghệ
mà tôi vô cùng yêu mến và trân trọng đã thung dung đi vào cõi vô cùng.
Mấy mươi năm gặp gỡ và quen biết quả thực không nhiều so với đất trời
vô tận, nhưng riêng tôi, là những tháng năm đầy hạnh phúc. Anh Kiên
Giang ơi, biết đến bao giờ anh em mình mới có dịp qua chuyến đò Xóm
Chài trong buổi hừng đông, bỏ lại sau lưng thành phố Cần Thơ rộn
ràng xe ngựa để anh viết trọn những dòng thơ đầy lãng mạn: “Cô lái đò
ngang cười chúm chím- Thầm trêu hàn sĩ lúc sang sông”?....
Cần Thơ, những ngày cuối năm
223