Page 217 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 217
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
Bài thơ được diễn ngâm liên tục hai kỳ trong chương trình “Thi văn
Mây Tần”. Sau đó, qua phần nhắn tin, anh Kiên Giang muốn gặp tôi để
thực hiện môt cuộc phỏng vấn về nhóm Về Nguồn- Tây Đô mà tôi và một
số anh em văn nghệ tại Cần Thơ như Huyền Vân Thanh, Trân Khanh.
Lăng Cảnh Huy… sáng lập từ năm 1964. Tôi và anh Lê Hà Uyên lên Sài
Gòn để trả lời phỏng vấn. Cần Thơ- Sài Gòn chỉ hơn trăm cây số, nhưng
phải qua hai phà Cần thơ, Mỹ Thuận lại thêm những bất trắc của đoạn
đường thời chiến, nên dù đi từ sáng sớm mà đến xế trưa anh em tôi mới
tới Sài Gòn! Nơi gặp là một quán cà phê nhỏ nằm trên đường Phát Diệm,
cạnh tòa soạn báo Tia Sáng lúc bấy giờ. Điều tôi không ngờ được là trong
buổi chiều hôm đó, tôi lại vô cùng vinh hạnh được diện kiến đến hai ngôi
sao trên khung trời văn nghệ miền Nam: nhà thơ Kiên Giang và nhà văn
Sơn Nam. Bằng thái độ hết sức chân tình, hai anh đã hỏi thăm chúng tôi
về những hoạt động văn nghệ ở Cần Thơ, trao đổi về các sáng tác của
nhóm Về Nguồn. Tôi không thể nào quên được buổi chiều hôm ấy dù đã
trên 50 năm với bao nhiêu sao dời vật đổi. Hình ảnh những bậc đàn anh
văn nghệ lại rất mực gần gũi, khiêm tốn ngay cả với những thế hệ đi
sau- cho đến hôm nay- vẫn mãi là một ấn tượng khó phai trong lòng tôi.
Suy cho cùng, bài học về đạo lý làm người nầy, chắc hẳn đâu chỉ riêng
tôi, mà còn cho bao nhiêu người làm văn nghệ trong cuộc sống hôm
nay. Cũng trong chiếc quán nghèo đó, ngồi cạnh bàn chúng tôi, còn có
diễn viên điện ảnh La Thoại Tân và nhà văn đang “ăn khách” Nghiêm Lệ
Quân. Những người “muôn năm cũ” đó, giờ ai còn, ai mất, hay đang trôi
dạt nơi xứ lạ trời xa?
Từ lần gặp gỡ nầy, tôi được hai anh hết lòng giúp đỡ. Qua anh Kiên
Giang, tôi có dịp làm quen với bao nhiêu người bạn văn nghệ khắp miền
đất nước: Trần Ngọc Hưởng, Như Uyên Thủy, Mặc Tuyền, Ngô Nguyên
Nghiễm,Trịnh Bửu Hoài, Nguyễn Bạch Dương, Hà Thúc Sinh, Việt Chung
Tử… Năm 1970, tôi và các bạn thực hiện tạp chí KHƠI DÒNG, thì cũng
chính hai anh Kiên Giang và Sơn Nam góp tiếng với các sáng tác của
mình mà không hề đòi hỏi một đồng nhuận bút. Kiên Giang với bài thơ
“Lúa sạ miền Nam” và Sơn Nam với truyện ngắn “Người đẹp Cần Thơ”.
Đây là những sáng tác của hai anh chưa từng đăng trên bất kỳ tạp chí,
nhật báo nào ở miền Nam. (Lúc đó, tập thơ “Lúa sạ miền Nam” của Kiên
Giang cũng chưa xuất bản). Nếu bạn là những người làm văn nghệ ở
miền Nam trước 1975, hiểu được vị trí của hai cây “cổ thụ” nầy trên văn
đàn, thì bạn mới biết đây là một góp mặt lớn lao và ý nghĩa đến dường
220