Page 219 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 219

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
              Ít nhất một lần, anh Kiên Giang rủ tôi cùng theo anh vào nghĩa trang
           Công giáo viếng mộ người xưa. Nhìn anh đứng lặng lẽ thật lâu trước ngôi
           mộ trong buổi trưa cuối năm vắng ngắt, lòng tôi dâng lên bao nỗi cảm
           hoài tha thiết. Hình như hôm đó, trời đất đã chuyển mùa, gió bấc phương
           Nam đủ làm se lạnh lòng người, mái đầu nhà thơ qua mấy mươi năm xuôi
           ngược giang hồ cũng đã ngã màu sương gió. Trong khoảnh khắc đó, tôi
           nhận ra cái phù du của kiếp người, cuối cùng rồi cũng lấp vùi trong cát
           bụi thời gian. Và cũng trong khoảnh khắc đó, càng thấm thía hơn hai câu
           thơ của anh:
              “Trong lòng con- giữa màu hoa trắng,
              Cứu rỗi linh hồn con, Chúa ơi!”.

              Mấy năm sau nầy, vì tuổi tác, anh Kiên Giang ít có dịp lên xuống Cần
           Thơ. Giật mình khi chợt nghĩ nhà thơ đã vượt tuổi tám mươi. Đọc báo,
           nghe tin anh bị người khác mượn danh làm chuyện không tốt do anh
           để mất điện thoại di động, càng ngậm ngùi hơn khi nhớ lại cuộc gặp gỡ
           năm nào chỉ như là giấc mộng! Tuổi già làm cho ta dễ nhớ, dễ quên, con
           đường “phiêu bạt giang hồ” của người thi sĩ tài hoa ấy cũng ngắn lại như
           con đường thời gian của một kiếp người mong manh, là hạt bụi trong vũ
           trụ vô cùng. Nhưng tôi tin rằng, với tâm hồn đầy ắp lòng nhân ái đó, Kiên
           Giang vẫn mãi mãi là một “hạt bụi nghiêng mình nhớ đất quê”…
              3.
              Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo nằm ven bờ sông Tiền bốn mùa
           miên man sóng vỗ. Từ những năm thơ ấu, trong tâm hồn đứa học trò nhà
           quê nhiều mơ mộng đã không biết bao lần bâng khuâng khi nhìn những
           cánh hoa bần rụng xuống trường giang. Hồi đó, tôi chưa quen và cũng
           chưa được đọc bài thơ nào của anh Kiên Giang. Sau nầy, khi đã vào Trung
           học có dịp biết đến tập thơ “Hoa trắng thôi cài trên áo tím”, tôi rất tâm
           đắc mấy câu thơ anh viết trong bài “Đẹp Hậu Giang”:
              Nếu cô thôn nữ ngừng câu hát,
              Nếu bạn thương hồ bặt tiếng ca
              Đờn nguyệt không hòa câu vọng cổ
              Hoa bần thôi rụng xuống phù sa.
              Có lẽ những câu thơ nầy tác giả viết ra từ nguồn rung cảm về những
           tiếng hát câu hò một thời trên sông nước miền Nam. Khi tôi vừa lớn lên,
           cũng là lúc chinh chiến tràn lan, tiếng đạn nổ  bom gầm đã giết chết bao

                                         222
   214   215   216   217   218   219   220   221   222   223   224