Page 226 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 226

LÊ TRÚC KHANH                                 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
              Anh về khuấy  động màn mưa
              Lòng- không- một -chuyến qua đò sớm mai
              Cồn hoang - sóng nhỏ- sông đầy
              “Lấy nhau chẳng đặng thương hoài ngàn năm”.

              Tình phai rụng xuống cát  lầm
              Dấu thời gian xóa âm thầm nghìn khuya
              Rã rời nhau mấy cơn mê
              Là trong thoáng đã  tình chia một đời…

              Những bài thơ như vậy, tôi viết rất nhiều, nhưng không bài nào hoàn
           chỉnh. Nó là những mảnh vỡ trong tận cùng sâu thẳm tâm hồn, đôi khi
           lấp lánh một chút ánh thủy tinh, rồi cũng ngả màu theo bụi cát. Có điều,
           mỗi khi nhắc lại, lòng thấy bâng khuâng và ước ao  làm sao - chỉ một
           ngày- trở về năm mười tám tuổi….
              Nhiều  năm suốt hai thập kỷ 70- 80 thế kỷ trước, đối diện với bao
           biến cố mà mỗi chúng ta không làm sao lường trước. Lúc nầy, hầu hết
           chúng tôi đã có gia đình. Mỗi người một hoàn cảnh, một phận đời riêng,
           rồi con cái, áo cơm, công việc, xô đẩy chúng tôi trên dòng sinh mệnh,
           không còn dịp để tâm sự, để chia sớt cùng nhau những ưu tư về ngày mai
           không định hướng. Cơn ác mộng nầy đã làm lụi tàn tình yêu văn nghệ và
           nhiều bạn bè tôi đã chọn cách ra đi dù phải gởi thân vào biển cả. Huỳnh
           Túy Liêm cùng gia đình chọn con đường như thế. May mắn hơn nhiều
           người, Túy Liêm đã tới bến bình yên. Nhưng cuộc sống của những người
           “du mục mới” nơi xứ lạ quê người đâu phải dễ dàng, nên từ đó bạn bè tôi
           cũng không còn liên lạc.
              Khoảng giữa năm 90, khi nhớ về kỷ niệm, tôi đã viết bài thơ ngắn với
           tựa đề: GỞI MỘT DÒNG SÔNG.
              Phải vì trời đất cách chia
              mà dòng sông nhỏ không về cố hương ?

              nhớ bao nhiêu những con đường
              những trang thơ đượm nỗi buồn biệt ly
              một lần đi- hai lần đi
              biển đêm dậy sóng tiếc gì tuổi xuân
              trường xưa bạn cũ bâng khuâng
              thời gian mòn mỏi bước chân vụn rời

                                         229
   221   222   223   224   225   226   227   228   229   230   231