Page 233 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 233
60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM LÊ TRÚC KHANH
trong một ngày trời xanh vô tận, rồi bất chợt tan đi trong mịt mùng giông
bão. Mơ ước vô cùng một không gian bát ngát mùa Xuân và một thời
gian kỳ diệu trong cuộc sống con người: thời hai mươi tuổi.
4.
Như một thói quen, khi nhắc về kỷ niệm hay đề cập tới một người vừa
mất, tôi thường kết thúc bằng ý nghĩ “Hẹn gặp lại kiếp sau”. Tôi vẫn
mong có một sự nhiệm mầu nào đó, cho chúng tôi đi ngược thời gian,
trở lại những năm tháng làm văn nghệ bằng tất cả sự vô tư, bằng trái
tim nhiệt tình, bằng sự đùm bọc chở che lẫn nhau trong mọi khó khăn
mà chưa bao giờ so đo tính toán. Nhưng điều mơ ước đó đã chẳng xảy
ra. Gần đây, tình cờ đọc một dòng lục bát của tác gỉả khuyết danh trên
mạng xã hội:
Có khi lỗi hẹn một giờ
Lần sau muốn gặp phải chờ trăm năm!
Tôi mới nhận ra cái mơ ước của mình là không tưởng. Mỗi chúng ta là
một chiếc lá, cánh bèo trên dòng sông định mệnh, đã trôi qua là không
thể nào trở lại. Giả thử thực sự có luân hồi, thì chắc cũng không thể chờ
nhau khi lúc ra đi kẻ trước người sau, mà
khoảng cách thời gian có khi cả một phần
tư thế kỷ. Vậy thì tại sao trong kiếp nầy ta
không sống tốt vì nhau ?
Những điều tôi ghi chép về nhóm Về
Nguồn chắc hẳn còn thiếu sót, những
đóng góp của Về Nguồn cho văn nghệ quê
hương cũng còn khiêm tốn, nhưng tôi có
thể tự hào vì hàng trăm con người năm
ấy đã “sống là cho- đâu chỉ nhận riêng
(Ảnh tư liệu) mình”. Thôi thì, hãy một lần cùng nhau
nhắc về kỷ niệm, xem đó là những trang đời rực rỡ nhất của mỗi chúng
ta để mai nầy thanh thản trở về cát bụi, bởi “đâu chắc gì còn gặp lại mai
sau” ?…
Cần Thơ, cuối năm 2020
236