Page 245 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 245

60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM                            LÊ TRÚC KHANH
                                      Những ngày cuối năm lại đón nhận hàng
                                   loạt tin buồn. Đồng nghiệp, bằng hữu văn
                                   nghệ lần lượt giã từ. Có người qua tuổi 70
                                   nhưng  cũng  có  người  rất  trẻ.  Kẻ  thù  giấu
                                   mặt thật ghê gớm và chẳng chừa ai. Nhiều
                                   tài năng vĩnh biệt cuộc sống âm thầm, có
                                   còn chăng chỉ là một chút tàn tro trong chiếc
                                   bình sành vô hồn lạnh lẽo.
                                      Nhớ hôm 9 tháng Giêng năm 2021, tôi
                                   đến thăm nhà thơ Huỳnh Duy Lộc vừa mới
           Huỳnh Duy Lộc và L.T.Khanh  xuất viện- sau một thời gian nằm bệnh- gởi
           tặng Lộc quyền “Về Nguồn- Có một thời như thế”. Hai anh em ngồi gần
           trọn buổi sáng trong cái quán nhỏ trên đường Mậu Thân. Chúng tôi cùng
           nhắc lại bao nhiêu kỷ niệm thời làm văn nghệ ngày xưa. Qua Huỳnh Duy
           Lộc, tôi cũng biết thêm tin tức về một số bạn bè mà đã lâu không còn liên
           lạc. Buổi sáng hôm đó trời hơi trở lạnh, những ngày cuối cùng của tháng
           mười một năm Canh Tý. Không gian buổi giao mùa làm cho lòng ta như
           nhẹ hẳn, bao nhiêu thị phi cuộc đời chừng giũ bỏ theo những chiếc lá tàn
           đông lặng lẽ ở ven đường, để cho hàng cây bền bĩ trong mưa nắng thời
           gian lại thêm một lần đâm chồi nẩy lộc.
              Tự dưng, tôi ước ao được một lần “xuyên không” ngược về những bãi
           bờ xưa, để gặp lại bằng hữu năm nào, để có những ngày túi rỗng tiền
           không uống trà đá chanh đường ghi sổ. Vậy mà sao hạnh phúc vô cùng!.
           Hay những lần rã rời khét nắng quân trường, những lần may mắn vượt
           qua cái chết vì bom đạn, bè bạn gặp nhau lại bốc trời trong men rượu để
           cùng nhau sống lại:
              Chiều ngồi đây- vẫn muôn chiều mơ ước.
              Khi đầu  thu mưa trắng một dòng sông…















                                         248
   240   241   242   243   244   245   246   247   248   249   250