Page 250 - 60 nam chu nghia & noi niem
P. 250
LÊ TRÚC KHANH 60 NĂM, CHỮ NGHĨA VÀ NỖI NIỀM
“Trong nỗi buồn thầm”, “Viết cho những người còn ở lại”... đến nay đã
trở thành những lời di chúc.
Thương biết bao nhiêu, người bạn hiền lành, hào sảng, khoan dung,
hết lòng với bạn, thế mà nỗi buồn giấu kín trong tim, niềm đau giữ trọn
cho mình, vùi lấp muôn đời trong huyệt lạnh. Mấy năm trước khi tìm về
kỷ niệm, tao và mầy ngồi lại giữa chiều xuân. Cũng ngôi nhà nầy, ở một
góc sân, nhắc lại ngày thơ, một thời xanh mộng ước.
Cái Tắc- với tao- là quán trọ
Còn mầy, đâu phải chốn dung thân ?
Thế mà mộng ước thời trai trẻ,
Đành gởi làng quê, gởi xó vườn
Uổng kiếp tài hoa, tàn ước mộng
Bán hàng thay chuyện bán văn chương !
Hà Huy Thanh,
Sao vội vã ra đi. Thương mầy thật nhiều, mà cũng giận mầy vô kể.
Thương một đời tài hoa nhiều ngang trái. Giận mầy vội chán cuộc phù
sinh khi huynh đệ còn đây, thê tử còn đây, bằng hữu còn đây- đi nhanh
quá biết bao giờ gặp lại? Thương hai con sớm dấn thân vào dòng đời xuôi
ngược, nơi xứ lạ quê người nhận được hung tin mà cứ cầu mong một
phép lạ nào đưa cha mình trở về cuộc sống. Thương cho người bạn trăm
năm keo rã hồ tan, trắng một vành khăn khóc đời cô quạnh. Thương cho
anh chị em hai bên nội ngoại, nước mắt cạn rồi khi vắt kiệt niềm đau.
Tiễn bạn ra đi, hãy uống cùng tao chút rượu nầy, như những ngày
vui cũ. Giận mầy mà cũng giận cho tao. “Lực bất tòng tâm” không ngăn
được thời gian để đưa nỗi đau nầy vào quá khứ. Tình bạn cùng lớp, cùng
trường, tình văn nghệ gần 40 năm, mầy đã giữ trọn cho mình trong cõi
trường sinh. Nếu quả thực trong cuộc trầm luân nầy còn có kiếp sau, thì
tao vẫn ước mong tình bạn chúng ta sẽ dài thêm hàng trăm năm nữa.
Hồn có linh thiêng, hãy chầm chậm bước chân, để về đây nghe những
lời ai điếu.
Cái Tắc, 18/09/2001.
253