Page 32 - LSDB xa Xuan Thuong
P. 32
Nghề nề, nghề mộc vẫn tồn tại cho đến ngày nay và đã xuất
hiện nhiều kíp thợ tài hoa. Nghề sơn nam chuyên sơn son
thếp vàng các đồ thờ, hoành phi, câu đối, kiệu thờ ở các đình,
chùa, từ đường với nước sơn tươi sáng. Các cụ phó Nghi, phó
Trực, phó Hiệt... đã nổi tiếng trong vùng một thời.
Đặc biệt là nghề trồng dâu nuôi tằm. Trong xã, nhà nào cũng
có vườn dâu, hầu hết các nhà đều có khung cửi dệt lụa, vài cũi
nuôi tằm, dăm nong phơi kén... Nhân dân trên địa bàn xã từ
lâu đã có thói quen trồng dâu, nuôi tằm, dệt lụa đũi để may mặc
cho cả nhà (đặc trưng của nền kinh tế tự cấp tự túc trong chế độ
phong kiến). Không những thế, lụa đũi Xuân Thượng còn được
đem bán ở các phiên chợ trong vùng như chợ Cát, chợ Trung,
chợ Bắc, được khách hàng và người tiêu dùng ưa chuộng.
Ngoài ra một số ngành nghề khác như đốt gạch, nung vôi,
đan lát... cũng xuất hiện sớm và tồn tại khá lâu. Vào khoảng
năm 1870, một số gia đình ở Trà Trung (Xuân Trung) đến
Thượng Phúc lập nghiệp, mang theo nghề làm thuyền và buôn
bán. Từ đó, nghề thuyền (chủ yếu là vận tải hàng hóa trên
sông lớn) bắt đầu phát triển nhưng chủ yếu ở thôn Trung.
Đầu thế kỷ XX, nghề thêu ren được truyền đến từ Xuân
Phong, thu hút khá nhiều lao động nữ, có giá trị ngày công cao,
vì đó là nghề làm hàng xuất khẩu. Nghề thêu ren có thời kỳ đã
phát triển ra cả xã... Có thể nói, bên cạnh nghề làm ruộng, các
ngành nghề thủ công phát triển khá đồng đều, có nhiều nghề
đã trở thành mũi nhọn, có giá trị kinh tế cao. Song từ khi thực
dân Pháp xâm lược nước ta, công cuộc khai thác thuộc địa của
chúng đã làm cho cả vùng nông thôn biến đổi. Hàng hóa của
Pháp tràn vào làng quê Thượng Phúc, các ngành nghề truyền
thống bị mai một dần trong đó có nghề trồng dâu, nuôi tằm,
nghề thêu ren và một số ngành nghề khác.
31