Page 103 - Truyện Ký LƯƠNG THÁI SỸ
        P. 103
     Cảm nghĩ đầu tiên cùa tôi về Little Saigon (thuộc tp Westminster. Orange
                   Couty gồm nhiều tp như thế) là đi đâu cũng thấy “đầu đen” và cửa hiệu
                   tiếng Việt với biển hiệu ăn theo “hơi hướm” Sài Gòn xưa, dù chủ nhân có
                   thể  là  người  Hoa.  Số  tiệm  nail  rất  nhiều  và  nail  là  “cứu  tinh”  của  nhiều
                   người Việt lúc mới qua Mỹ. Khi làm nail tại Mỹ hết thời vàng son, người
                   Việt xuất khẩu nó ra châu Âu và thế giới. Tôi cần wifi để liên lạc về VN,
                   nhưng khách sạn chỉ có wifi trả tiền, gần 3 USD một ngày cho 1 máy và
                   gần 5 USD/ngày cho 4 máy. Năm quán cà phê và quán ăn VN tôi vào, chỉ
                   có  1  quán  cho  wifi  chùa.  Về  wifi  thì  trong  nước  chơi  “ngon”  hơn  nhiều.
                   Quán cà phê ghế gỗ 12.000 VNĐ/ly cũng có wifi nhanh. Tại Little Saigon
                   có một shop khá lớn bán hàng với giá “cào bằng” 0,99 USD/một món. Ấn
                   tượng thứ 4 là người VN mang cả văn hoá…rác sang Mỹ. Các khu buôn
                   bán của người Việt, người Hoa không dọn rác vào ban đêm mà chỉ đến
                   sáng mới “mạnh ai nấy dọn”. Trái lại các khu dân cư Mỹ rất sạch sẽ. Nhà
                   riêng cũng ngăn nắp hơn. Khu Phước Lộc Thọ không hoành tráng như tôi
                   nghĩ và có bãi đậu xe quá nhỏ so với số người đến, đặc biệt là ngày Chủ
                   nhật, lễ. Giống như Grand Century ở SJ, PL Thọ cũng có nơi tập trung các
                   bô lão Việt ngồi bàn chuyện “đại sự” và nói rất.. to. Nhưng bác nào cũng
                   uống cả vốc thuốc và đi đứng lẫn lộn nên chỉ…nói là chính! Cơm Việt Nam
                   ở Little Saigon ngon hơn SJ nhưng cung cách phục vụ thua nhiều quán tại
                   Việt Nam. Đúng với “truyền thống”, tại buffet hải sản, người Việt và ngươi
                   Hoa luôn tranh nhau “xúc” những món hải sản nào hấp dẫn nhất. Xúc chứ
                   không phải gắp. Muốn biết quán nào có món nào ăn ngon bạn phải hỏi
                   người  Việt  địa  phương.  Ăn  mặc,  trang  sức  của  người  Mỹ  gốc  Việt  chỉ
                   ngang bằng và thua trong nước. Nước da cũng thế. Có vẻ người Việt tại
                   đây  sống  tiết  kiệm  hơn  người  trong  nước.  Văn  hoá  tại  nhà  hàng  trong
                   nước  đã  bắt  kịp  hải  ngoại.  Đồ  ăn  dư  nếu  thấy  ngon  thì  mang  về,  kể
                   cả…xương cho chó, chứ không còn sĩ diện như xưa. Share bill cũng thế.
                   Thành tích đáng nể nhất của người Việt là đuổi được người Mỹ ra khỏi
                   Little Saigon để chiếm lĩnh hoàn toàn. Nhưng người Mỹ quen sống sạch sẽ
                   TUYỂN THƠ và TRUYỆN của LƯƠNG THÁI SỸ                                         Page 103





