Page 242 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 242
sẽ nhưng cũng cũ mèm và bạc thếch. Bằng một nụ cười hiền
từ và thân thiện, ông mở đầu câu chuyện:
- Xin lỗi hai cháu nghe, nãy giờ ông đã nghe đầy đủ chuyện
các cháu nói với nhau… .
Trong lúc hai đứa nhỏ giương ánh mắt e dè, ngạc nhiên lẫn
chút gì đó e ngại ( vì ” chuyện riêng ” lại để người lạ nghe ).
Như một người ông nói chuyện với cháu của chính mình, ông
chậm rãi và từ tốn lên tiếng:
- Chuyện cháu trai đây đấu võ thua thằng Dền con trai ông
Chón là… phải rồi !
Tội nghiệp, tụi nhỏ lần này càng giương tròn mắt ngạc nhiên
nhìn ông, dù rằng ông là người lớn tuổi, hiểu biết nhiều, kinh
nghiệm sống phong phú… . Tuy nhiên việc ông …” phán ” một
câu như thế quả là ông tự coi mình như Tiên như Phật vậy !
Có lẽ cũng đoán được tụi nhỏ đang chờ đợi nơi mình những
lời giải thích rõ ràng và nhất là phải… hợp lý. Ông ôn tồn nói
tiếp, lần này nói có đầu có đuôi nên tất nhiên phải hơi dài dòng
một chút:
- Phải cháu đây học chung “lò” võ với thằng Dền, do chính…
ba của nó là ông Chón hướng dẫn ? - Đương nhiên thằng Đàm
gật đầu kèm theo một tiếng ” Dạ” không được lớn lắm! - Qua
ánh mắt cảm thương ông già tiếp tục:
- Phải thằng Dền chơi xấu bằng cách lén dùng chiếc cà-rá
inox đeo ở ngón tay đánh vào mặt cháu, nên cháu đành phải
chịu thua ? - Lần này có đến hai tiếng “Dạ” của cả hai đứa nhỏ
- Ông già nhíu đôi mắt, nhìn lên bầu trời cao, im lặng giây lát
KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN Page 224