Page 259 - KỶ YẾU KHÓA 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN
P. 259
thầy tận tụy, nhân hậu đã không bao giờ phai mờ trong tâm trí
tôi… .
Nhà quê lên tỉnh.
Quay trở về quãng thời gian làm người học trò, chúng ta ai ai
cũng có biết bao kỷ niệm khó phai mờ nơi lớp cũ trường xưa…
. Rồi chính nơi ngôi trường thân thương nào đấy trong ký ức sẽ
còn có hình ảnh những thầy cô yêu kính mà trọn suốt cuộc đời
chúng ta không làm sao quên được… .
Sau khi vượt qua cú sốc về thi cử vào lớp đệ thất, rốt cuộc tôi
đã vinh hạnh là một học sinh trường Ngô Quyền, trường trung
học duy nhất và lớn nhất tỉnh Biên Hòa lúc bấy giờ. Đến năm
sau, sang năm đệ lục có lẽ tôi đã phần nào lấy lại được quân
bình. Vào năm ấy tôi có được lảnh thưởng cuối năm học - tuy
không phải là học sinh đứng đầu lớp - và điều này đã góp phần
không nhỏ giúp cho công việc học tập của tôi về sau được tiến
bộ hơn lúc mới vào trường.
Hồi ấy, các lớp khác thế nào tôi không dám chắc, riêng đám
con trai lớp chúng tôi ( trong đó đương nhiên là có… tôi ) hầu
hết đều kém môn… Văn ! Vậy thầy-cô nào đã phụ trách môn
này ở lớp chúng tôi ? Xin thưa đó là thầy Nguyễn Hữu T.
Chúng tôi kém môn Văn là do ” định kiến” sai lầm: con trai giỏi
Văn là… yếu đuối (!?). Nam sinh phải là người giỏi các môn
Toán, Lý, Hóa mới là… đáng mặt (!?). Chính vì vậy kém môn
Văn là do chính chúng tôi không cố gắng chuyên cần học môn
Văn chớ không phải do môn Văn hay do thầy (cô) dạy Văn.
KHOÁ 12 HỌC VIỆN QGNN SÀI GÒN Page 241