Page 119 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 119

GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN


                  Cũng như mọi người, đương nhiên cô cũng có một mái ấm gia
               đình: người được gọi là chồng cô thì dù đang vẫn chung một mái

               nhà nhưng quan hệ giao tiếp giữa hai người còn … tệ hơn hai
               người hàng xóm. Khi ông ấy bệnh, vì tình người, vì nghĩa cũ sau
               mấy mươi năm chung sống, và cũng vì hai đứa con…, lúc ấy cô
               hết lòng chăm sóc dù bản thân cũng bắt đầu nhuốm bệnh. Nhưng

               nay đến lúc cô lâm bệnh - mà lại là bệnh nặng - ông ấy lại thản
               nhiên nói mình có tính… “sợ bệnh viện” nên thản nhiên ở nhà !…

               . Đến hai đứa con, chúng đều có gia đình và ra sống riêng, một
               đứa mới cưới vợ xong và đang đi công tác nước ngoài. Riêng
               đứa anh lớn còn ở trong nước thì vịn lý do bận công tác và con
               nhỏ đang bệnh nên không thể vào bệnh viện chăm sóc mẹ được.

               Ngoài các lý do vừa kể, không biết có cái lý do - mà nhiều gia
               đình gặp phải - khác là có chuyện so bì giữa con cái với nhau hay
               không ?! Chỉ biết chắc chắn một điều là thời điểm này cô đang

               đơn độc một thân một mình trong bệnh viện. Bệnh nặng, cô đơn,
               cô lo buồn và bi quan hơn bao giờ hết, bất giác cô thở dài rồi đưa
               mắt nhìn ra khung cửa, mấy chiếc lá vàng đã rụng từ lúc nào chỉ
               còn lại vỏn vẹn ba chiếc. Rồi đây, theo quy luật tử sinh, trên

               nhánh cây trước khung cửa này sẽ không còn chiếc lá vàng nào
               cả. Cô liên tưởng đến nhân vật nữ trong truyện của O.Henry, cô
               ấy cũng nằm trên giường bệnh và có suy nghĩ bi quan rằng khi

               chiếc lá cuối cùng thoi thóp ngoài khung cửa kia lìa cành thì cô ấy
               cũng sẽ… . Bất giác cô liên tưởng đến tình cảnh của mình, bệnh
               nặng và lại còn đơn độc hơn cả nhân vật trong truyện nói trên !


                  Đến đây chợt có một người y tá bước vào cất tiếng ái ngại hỏi
               thăm :


                   - Cô đã có thân nhân vào chăm sóc chưa?


                  Như người mất hồn, cô thờ thẩn lắc đầu chầm chậm:


                   - Không có ai hết ! … Có lẽ sẽ là như vậy.


                  Bằng một giọng thương cảm, người y tá nói:

                                                             116
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124