Page 123 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 123
GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN
Hơn mười năm sau, những khó khăn thiếu thốn đã đươc vơi đi
phần nào, người chồng xin được chuyển công tác về chung một
quận với cô. Những tưởng đây là cơ hội để đồng vợ đồng chồng
cùng góp phần chăm lo cho các con, nhưng sự thật lại không hề
như vậy. Người chồng lúc này được xem như có địa vị kha khá
trong xã hội, được ăn trắng mặc trơn hơn trước kia, giờ lại giở
thói trăng hoa! Ông ta có nhân tình là một cô gái trẻ khác. Khi cô
biết được bầu trời như sụp đổ, đất dưới chân cô như… nứt ra !
Đàn bà nào lại không ghen ?! Nhưng với cô ghen chỉ là phần nhỏ
thôi, cái mà làm cô đau khổ và phẩn uất là lòng người sao lại thay
đổi một cách dễ dàng đến như vậy ?! Còn nhớ lại suốt tám năm
đeo đuổi, yêu thương cô, từ thời cùng học trung học… . Cô cũng
đã từng nói với ông ấy khi thành vợ chồng nếu có… chán nhau
thì cùng nói thẳng ra rồi chia tay. Ông ấy đã hứa hẹn đủ điều rồi
mà ?! Đến lúc đó cô mới đáp lại bằng một đám cưới, tuy đơn sơ
nhưng ấm áp nghĩa tình và cũng đủ đầy hai họ chung vui, chúc
mừng… .
Giờ đây trong khi bệnh hoạn như thế này, cô đơn vò vỏ một
mình trong bệnh viện, với người (gọi là) chồng đó, thay gì oán
trách trăm phần cô chỉ trách có một mà thôi ! Vì cô nghĩ, bản tính
người ta đã như vậy rồi thì thế nào trước hay sau rồi cũng sẽ…
như vậy mà thôi !
Về phần các con, cô hoàn toàn không trách cứ gì đâu. Ở đời
người ta thường nói ” nước mắt chỉ chảy xuôi có bao giờ chảy
ngược”, làm cha mẹ chỉ có ở trên thương xuống mà thôi. Mình
chỉ mong sao gia đình riêng của tụi nó luôn luôn được ấm êm
hạnh phúc. Mà quả thật các con cô có lẽ đạt được những điều cô
từng ước nguyện. Chúng tự tìm lấy người yêu, cô chỉ lo tổ chức
đám cưới. Vợ chồng tụi nó thật là xứng lứa vừa đôi, học hành
đến nơi đến chốn, có công ăn việc làm tốt, có nhà cửa nơi mặt
tiền đường thuộc các quận nội thành… . Được như vậy cớ gì
phải để cho tụi nó cực khổ túc trực nơi bệnh viện ảm đạm trong
những ngày mùa Thu gió mưa ẩm ướt thế này ?!
120