Page 126 - GIAI PHẨM KHOA 12 HVQGNNSG
P. 126

GIAI PHẨM KHOÁ 12 HỌC VIỆN QUỐC GIA NÔNG NGHIỆP SÀI GÒN


                  Những người thân của cô đâu hết rồi ?! Cha mẹ giờ đã không
               còn, em thì đứa ở phương xa, đứa ở lại thì không hợp tính tình !

               Các con của cô ? Thôi, tội nghiệp tụi nó lắm ! Người gọi là…
               chồng ? Đã lâu rồi cô không hề nghĩ đến con người này nữa !
               Còn người đàn ông từng biết bao lần nói thương yêu và mong
               muốn được… . Hắn không đạt được mong muốn thì không cần

               kể đến làm chi ! Vậy còn người đàn ông gần đây có thể nói là
               đã… tưới mát cuộc đời cô ? Có, cô đã gọi điện nhờ người ấy

               đến, nhưng có lẽ không hy vọng lắm, người ấy đang có công việc
               ở xa, hơn nữa biết đâu người ta cũng bận bịu việc riêng tư. Thôi,
               trông chờ làm gì… .


                  Người y tá bằng những thao tác thuần thục, đã hoàn tất công
               việc chuyên môn của mình. Sau khi nhìn cô ái ngại và nhắc lại lời
               khuyên vừa mới nói trước đây, cô ấy chầm chậm đẩy xe chuyên

               dụng ra khỏi phòng… . Những giọt máu tươi rói bắt đầu nhỏ
               xuống, hòa vào lượng máu đang suy kiệt trong cơ thể gầy gò của
               cô. Cô nhìn ra khung cửa, chiếc lá cuối cùng đã rơi rụng tự lúc

               nào ! Cánh tay cô thấy lạnh, hình như cái lạnh truyền dần vào tận
               trái tim vốn cô đơn của cô, cảm giác lo sợ không còn hiện hữu
               nữa mà thay vào đó là một cảm giác trống vắng bềnh bồng. Cô
               không có ý định nhờ người chung quanh gọi phòng trực cấp cứu

               nữa. Cuộc đời cô đáng buồn như thế cô còn luyến tiếc làm chi ?!
               Chiếc lá cuối cùng chẳng đã rụng rồi hay sao !


























                                                             123
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131