Page 10 - THO TINH LUONG THAI SY
P. 10

Bài 8
                   Người đàn ông ngồi trong nhà một mình



                   Người đàn ông ngồi trong nhà một mình

                   Mái đầu chia hai nửa nhàu nửa bạc
                   Gió se lạnh như thổi từ Đà lạt
                   Ông nghĩ quẩn chuyện đời


                   Sáu mươi năm trôi qua thật nhanh
                   Đời người như cơn địa chấn
                   Những đổ vỡ không thể hàn gắn

                   Đàn chim bỏ bày giận dữ bay đi
                   Không bao giờ quay đầu trở lại

                   Đêm Mặt trời không còn tìm thấy

                   Mầu đỏ ngày nào đã biến thành màu máu
                   Dưới vồng cải hoa vàng ngôi nhà của mẹ
                   Cánh võng cha nằm hôm qua nay rất buồn

                   Không còn ai ngồi trong rừng già sâu thẳm
                   Mơ về một ngày mai tươi sáng hơn

                   Thành phố với những ngôi nhà cao tầng

                   Những quán ba và đêm thác loạn
                   Hai đứa trẻ xanh xao dưới gầm cầu

                   Tiếng hát người đợi người trên truyền hình nghe xa lạ
                   Như viên đạn bắn thẳng vào quá khứ
                   Dự cảm một trận bão lớn không thể đảo ngược


                   Bước chân ông cũng dần chậm lại
                   Nhưng nỗi nhớ cứ dài thêm mãi
                   Dòng thời gian lũ lượt quay về
   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15