Page 37 - D:\CAP NHAT WEB\TU\2019\
P. 37

Tiết học cuối cùng




                                 TÔ THỊ KIỀU TRINH  1


                    Trời vào đông gió thay mùa lạnh buốt          Em như nghe “tiếng ếch vẳng bên tai”
                    Cây khẳng khiu trút lá xuống úa vàng          “Tiếng gọi đò” sao mà buồn man mác
                    Chân bước vội giữa lưng chừng cảm xúc         Cô đọc đoạn thơ trữ tình Sông lấp
                    Em cúi đầu che giấu nỗi niềm riêng            Cùng lời bình nặng tâm trạng u hoài

                    Lòng lo lắng vì buổi học đầu tiên             Hiện thực một thời sống lại nơi đây
                    Em thinh lặng một mình nơi cuối lớp           Cô mang đến cả một trời Văn học
                    Rồi cô đến người ướt nhem mưa gió             Những giá trị đầy nhân văn sâu sắc
                    Mặt hiền từ môi nở nụ cười tươi               Lòng lắng sâu giữa tất bật cuộc đời

                    Giây phút đó nước mắt bỗng tuôn rơi           Ơn của cô như trời rộng biển khơi
                    Làm lem cả trang giáo trình Văn học           Tình của cô dạt dào không bão tố
                    Vượt đường xa đến trường bao khó nhọc         Vẹn chữ tâm cả một đời đọng lại
                    Tâm người cô cho bài giảng hôm nay            Mãi khắc sâu từng thế hệ sinh viên

                    Giọng của cô sao trầm ấm mê say               Tất cả đến có phải cũng là duyên
                    Truyền đạt lại lời nhân văn sâu sắc           Tiết học cuối cùng nghẹn ngào bối rối
                    Bao nhà văn, nhà thơ giai đoạn trước          Em nhìn cô dặn lòng xin đừng khóc
                    Những con người với mơ ước tương lai          Mà rưng rưng chẳng thể nói nên lời

                    Thương nàng Kiều với số phận đắng cay
                    Bị vùi dập chịu bao điều ngang trái           Một ngày kia em nhìn phía chân trời
                    Nguyễn Du vẽ “bức tranh đời” rộng lớn         Nhà Điều hành vươn cao, hoàng hôn tím
                    Triết lý nhân sinh, nhân đạo vượt thời gian   Chân bước vội qua con đường xưa ấy
                                                                  Bỗng ngập ngừng, sao chẳng thấy cô đâu?
                    Thơ Nguyễn Khuyến như tiếng vọng thở than
                    Đưa ta về với làng cảnh thanh nhàn            Ký ức ùa về, tim cảm giác nhói đau
                    Vận nước cùng, dẫu “trời thu xanh ngắt”       Giấu sau lưng chậu hoa hồng đỏ thắm
                    Một nỗi đau thời cuộc có ai hay?              Em tìm cô…lòng tri ân sâu sắc
                                                                  Tiết học cuối cùng sống mãi trong em.
                                                                     .......................
                                                                     1 . Sinh viên lớp Chính trị học K42-01






                                                          37
                                                 CÔNG ĐOÀN TRƯỜNG ĐẠI HỌC CẦN THƠ
   32   33   34   35   36   37   38   39   40   41   42