Page 9 - Tinh doi
P. 9

TÌNH, DUYÊN
                  (Viết tặng em – Kim Tuyến)

                  Hai đứa mình cất tiếng khóc chào đời         Hai đứa tình cờ gặp nhau trong ngày hội
                  Trên mảnh đất linh thiêng quê Đức Thọ        Trăm loài hoa khoe sắc thắm, tỏa hương
                  Chẳng xa cách để hai đầu nổi nhớ             Lữ khách bên nhau trao gửi, vấn vương
                  Ngược xuôi hoài sao chẳng thể gặp nhau?      Ký ức xa xăm bóng hình em gợi nhớ.

                  Nhà em im lìm sau những hàng cau             Em thật rồi cứ tưởng chỉ giấc mơ
                  Bờ dậu kín, gió dừng chân bối rối            Đời tặng anh niềm vui quá bất ngờ
                  Đèn tắt sớm mặc để ai đứng đợi               Cô bé ngày xưa thẹn thùng e lệ
                  Nắng rọi về em vẫn mãi đùa vui               Giờ bên anh khoe má lúm cười duyên

                  Ngày ấy vội vàng đạp xe tới lui              Độ tuổi mới, dáng hình em kiều diễm
                  Đường đến lớp qua nhà em mỗi bận             Quyện vào anh thao thức những đêm dài
                  Chuyện học hành con đường dài bất tận        Mong thời gian nhanh trôi đến ngày mai
                  Mãi miết đi anh chẳng thể... chờ em!         Bông hồng tím đợi em chiều thu vắng.

                  Tuổi chúng mình hai lứa khó...làm quen       Hà Nội, ngày 06/7/2018
                  Anh biết mộng mơ, khi em còn xa lạ           Trần Lạc
                  Lời hẹn hò chưa lọt qua kẻ lá
                  Ngắm bầu trời em mãi đếm những vì sao

                  Hai đứa chúng mình - anh trước, em sau
                  Chia tay mẹ, nhớ hàng cau, khóm mía
                  Xa bè bạn nhớ dòng sông, ruộng lúa
                  Những chiều vui đánh trận giả quanh đồi

                  Hai đứa ra đi, mỗi đứa một nơi
                  Hai con đường, hai ước mơ đã chọn
                  Chốn thị thành lắm kẻ đưa, người đón
                  Có lẽ nào ta chẳng thể gặp nhau ?!
                  -------------------------------------
                  Phố thị phồn vinh, ngàn năm văn hiến
                  Đất cầu tài nhiều kẻ sỹ hiển vinh
                  Hoa sữa đêm hương ngát đợi chúng mình
                  Con phố nhỏ cũng giành riêng chỗ trống

                  Anh bâng khuâng chiều Hồ Tây gợn sóng
                  Bước lẻ loi lạnh nhạt với thời gian
                  Sâm Cầm bay hờ hững, cũng lạc đàn
                  Chiều hoàng hôn thôi thúc tình đôi lứa

                  Ngắm Hồ Tây, nhớ chiều quê đầy nắng
                  Thoáng bóng em vọng câu hát dân ca
                  Trắng bờ tre cò thong thả về nhà
                  Mơ một ngày hai đứa mình gặp mặt
   4   5   6   7   8   9   10   11   12   13   14