Page 78 - Chuyến đi biền biệt
P. 78
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
Cái-Tôi, Hòn Đá Cản Đường
Chúng ta thường nghe “vô ngã là niết bàn”, một chân
lý cao cả trong Phật giáo, nhưng nói thì dễ mà thực hiện được
nó thật là một quá trình thực tập từ thiền quán, tư duy đến
hành động hàng ngày không đơn giản. Ai trong chúng ta
không thích hài hòa, vui vẻ và thông cảm với cuộc sống chung
đụng trong gia đình, học đường, xã hội và cộng đồng nhân
loại, ai ai lại không thích cảnh vợ chồng ấm êm tương kính
như tân, anh em hòa thuận trên nhịn dưới nhường, cha mẹ con
cái hiếu thuận lễ nghĩa, bạn bè thân hữu thành thật hỗ trợ,
người người chung quanh bình đẳng an hòa… nhưng thực tế
thì gia đình lại cứ hục hặc cãi vả, chửi bới và xóm làng, đất
nước chiến tranh cứ tiếp diễn liên miên? Thời gian trôi qua
với những bồn chồn ganh ghét, thù hận và ích kỷ làm nên một
vòng lửa bao bọc chung quanh quả tim để tàn phá hay đốt
cháy những cảm thông nơi người khác, tiền đề cho sự cay cú
ghét bỏ và trù ẻo những kẻ xấu số đang là đối tượng vị kỷ của
mình, thực tế là mình ghét cay ghét đắng những bộ mặt khó
ưa đó, một là cầu mong họ phải bị hành hạ khổ sở, ước ao ai
đó biến mất trên trần gian hoặc lâm nạn tai ương cho tam điên
bát đảo; hai là chính họ sẽ căm giận, tìm cách hãm hại trên
mọi phương diện nên cần đề phòng những bất trắc, trả thù và
bẩy sập đang giăng bủa đời mình từng giây từng phút.
Chúng ta biến mình thành con tằm trong tổ kén cô
đơn, giữa hành tinh bảy tỷ hình hài đang quay cuồng trong
cuộc sống bể dâu mà sự đơn điệu trống vắng lại dành cho
mình ta đối diện? Tại sao lại bất hạnh và thọ khổ vô lý như
thế? Có gì bất ổn trong khả năng sinh tồn mà mỗi phút trôi
qua ta hành xử, suy tư và đối đãi với vạn loài chúng sanh, hữu
tình cũng như vô tình đều chất chứa tâm thức lo âu sợ hãi?
Xin thưa với quý vị rằng có một hòn đá nằm chắn lối
tiến hóa của bước chân đi vào cuộc đời, nó to lớn và ù lỳ, xấu
78