Page 79 - Chuyến đi biền biệt
P. 79
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
xí, bệnh hoạn và gai góc đầy mình, đó chính là “cái tôi” vĩ đại
đang ngự trị trong tâm hồn như một cái bứu ung thư quá tải
đang nằm chình ình trong lục phủ ngũ tạng của ta.
Khởi đầu con người cho mình là trung tâm của vũ trụ,
thói thường ai cũng yêu những cái thuộc về mình, lòng tự ái
(tự yêu mình) sẽ phát triển tự nhiên, từ lúc còn tấm bé, lòng
tự ái đã thể hiện bằng cách đòi hỏi mọi người quan tâm để
lòng vị kỷ phát khởi thêm to. Càng lớn thì lòng tự ái càng nở
rộng, cái tôi từ đó trở nên trung tâm của mọi ý kiến, luôn thích
tranh cãi, hiếu thắng, không khoan nhượng khiến cách xử kỷ
tiếp vật thiếu khôn ngoan, vụng về gây tai ương phiền não;
do đó mà Blaise Pascal đã nói “Le Moi Est Haissable” (Cái
tôi đáng ghét).
Nhận diện cái tôi là một ung nhọt nguy hiểm vì nó
càng lớn càng gây tai họa cho bầu khí quyển chung quanh, nó
tỏa ra mùi nghi kỵ độc địa, tự kiêu hãnh. đắc thắng, tự mãn
và tự tôn làm ta cô đơn, khép kín trong khung trời nhỏ hẹp
giữa sáu tỷ thế nhân đang ngày đêm linh hoạt. Cái tôi lớn như
núi Thái sơn sẽ là nguyên nhân của niềm đau nỗi khổ khổ,
nghi kỵ và ích kỷ. Nó là gốc rễ của thù hận vì gai góc và tự
kỷ nên xoay đâu cũng đụng vào cái tự ngã to tướng khiến đôi
mắt nhìn thấy màu đen của cay cú, màu xám của trách móc,
bực bội và bất như ý. Ngược lại cái tôi bị bào mòn, nhỏ dần
đến triệt tiêu đồng nghĩa với an nhàn, thảnh thơi tự tại, nhìn
nơi đâu cũng một màu hồng của thương yêu, màu xanh của
hy vọng.
Làm sao mà mọi người cùng thuận theo ý mình, thế
nhân đều tán thành những lời nói và hành động của mình, ai
cũng hoan hô và mĩm cười dù mặt mày chúng ta nhăn nhó.
Họ nói bóng gió, khen chê từ xa cũng tưởng tượng đang chĩa
mũi dùi nói hành, nói tỏi sau lưng và tìm cách xỉa xói để hạ
bệ mình…tất cả những ý nghĩ đó sẽ dẫn đến hành động nghi
kỵ, không hòa ái và thường nỗi nóng nung lò nguyên tử chiến
tranh bùng phát bất cứ lúc nào. Sự xúc phạm vào chính cái tôi
79