Page 8 - Chuyến đi biền biệt
P. 8
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
Thầy Tôi
Khi ra khỏi trại cải tạo Kim Sơn tỉnh Bình Định,
tôi đáp chuyến tàu lửa Thống Nhất vào thẳng Sài gòn để
đảnh lễ vị Bổn sư khả kính mà tôi xa cách hơn ba năm
ròng. Ngôi chùa Thiền Lâm tọa lạc trên đường Lục Tỉnh
Phú Lâm là nơi tôi đã theo học nhiều năm trước ngày chế
độ miền nam Cộng Hòa thất thủ hiện rõ trước mặt tôi
sừng sững ngôi Cửu trùng đài bên cạnh mái hiên cong
vút của lầu chuông trống khi chiếc taxi ngừng ngoài cổng
tam quan. Chiếc áo nhựt bình màu đà quá cũ trên tấm
thân oai nghiêm to lớn của Thầy, cũng dáng dấp từ ái đôn
hậu trên vần trán mênh mông cao rộng, thầy nhìn tôi bình
thản dù hình hài tôi đã thay đổi quá nhiều, mĩm cười thầy
ôn tồn hỏi:
-Con mới về đấy ư?
Tôi nghèn nghẹn không nói được lời vì tháng
ngày xa cách như bặt vô tín đã cho tôi những đồn đoán
tin tức sai lạc, nào là thầy bị bắt đi mất tích, nào là người
đã viên tịch sau những trận khủng bố dã man v.v. và v.v.
khiến tôi sững sờ giây lát rồi quỳ xuống đảnh lễ ba lạy.
Đến phút giây này tôi mới tin vào đôi mắt của mình với
lòng kiên định, vì tháng ngày phiền não đã tăng trưởng
niềm tin và ý thức rõ ràng rằng tình thương mà thầy dành
cho đủ để có thể nhắc nhở và an ủi tôi giữa những cơn
sóng gió của cuộc đời, và lòng kính tín đối với Tam Bảo
đã giúp tôi an nhiên vượt qua mọi hiểm nguy, gian khó.
Đã bao lần tưởng như gục ngã trước những đe dọa, khảo
tra nhưng văng vẳng từ tiềm thức vẫn nghe thầy khuyên
bảo, đừng làm mất nhuệ khí để xứng đáng là người Phật
8