Page 9 - Chuyến đi biền biệt
P. 9
Chuyến Đi Biền Biệt Nguyễn Hồng Dũng
tử trưởng thành trên đường tu học. Và đó là sức mạnh
giúp tôi vươn lên khỏi đớn đau hèn mọn.
Thầy vào hậu liêu tĩnh tọa, tôi lần mò lên gác
chuông thỉnh mấy tiếng hồng chung cầu nguyện. Các vị
sư huynh của tôi đã lần lượt ra đi và chốn già lam vẫn
muôn đời thanh tịnh. Thầy không mừng rỡ khi thấy tôi
về mà cũng không xót xa khi tôi ngộ nạn, tâm Thầy
không vì hạnh phúc của tôi mà vui, cũng không vì khổ
đau của tôi mà buồn; chỉ có sự tinh tấn để thấy được lẽ
thật của cuộc sống như niềm đau nổi khổ tột cùng cần
phải vượt thoát thì mới làm thầy hoan hỷ mĩm cười.
Tôi tự tay nấu nước pha trà dâng cho Thầy như
năm tháng xa xưa, đợi chung trà cạn chén tôi ngập ngừng
trình lên ý nghĩ vượt biên, khó khăn lắm mới dám mở
miệng nói những điều riêng tư, ích kỷ. Thầy tôi dạy,
đừng mong cầu gì cả, cứ thản nhiên chấp nhận hiện hữu,
không sợ hãi oán thù, tập kham nhẫn kiên trì và lắng nghe
thời gian trôi chảy vì đi tìm hạnh phúc hay tránh né khổ
đau qua lăng kính và ngôn ngữ trần gian chỉ là ảo tưởng.
Như con chim sơn ca hót véo von ngoài thềm, thích hay
không, đẹp hay xấu, xanh vàng đỏ tia hoặc nóng lạnh,
buồn vui cũng mặc kệ cuộc đời, nó cứ hồn nhiên hót líu
lo bất tận thì dính dáng gì đến ai mà khen chê bình
phẩm?. Những âm thanh và hình ảnh đó theo tiết độ
không gian và thời gian trôi chảy cùng mạch sống đi qua
là lẽ tự nhiên của thiên thu muôn thuở. Nếu chận lại tiến
trình biến dịch thì hoa không tàn, nước không trôi, chim
muông ngừng hót thì ôi thôi cuộc đời trường cữu hay tàn
lụi trơ trơ? Hãy tập sống với vô thường để luôn luôn mới
mẻ, có khổ đau để nhận lãnh hạnh phúc, tìm hạnh phúc
cho mình thì bỏ khổ đau cho ai gánh chịu; cũng như ngày
9