Page 42 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 42

làn mưa bay nhè nhẹ. Cầu Tràng Tiền còn đó, nhưng đâu rồi
          những dáng nét kiêu sa của thuở nào! Dòng sông Hương vẫn
          phẳng lặng chỉ điểm vài đợt sóng lăn tăn. Thỉnh thoảng, dăm
          ba đám lục bình trôi dật dờ về phía biển. Huế của tôi mới gần
          bảy năm xa cách sao mà tang thương quá vậy!
                Tôi không tìm lại được một dấu nét thân quen nào của
          bảy năm về trước. Ngôi trường Đại Học Văn Khoa nằm cạnh
          cầu Tràng Tiền mà tôi đã có một thời là sinh viên nay bỗng
          nhiên xa lạ quá chừng! Dưới làn mưa bay giăng giăng, tôi
          nhìn lại ngôi trường cũ mà thấy như có cái gì cay cay trong
          lòng mắt. Quả thật “tôi đã bước đi không thấy phố, thấy nhà.
          Chỉ thấy mưa sa trên màu cờ đỏ”. Tâm sự của nhà thơ Trần
          Dần trong nhóm “Nhân Văn Giai Phẩm” thời đó sao giống
          nỗi lòng tôi trong giờ khắc này quá thế. Tôi cảm thấy hụt hẩng
          như đã đánh mất quê hương yêu dấu trong sự vong thân của
          chính mình. Huế của tôi ngày đó bây giờ loang lổ rách nát,
          đau thương, câm nín và chịu đựng!
               Tôi lại một lần nữa phải bỏ Huế ra đi vì bị chỉ định cư trú
          tại một vùng kinh tế mới xa xôi ở trong Nam: Vùng kinh tế
          mới Phú Cường gần Dầu Giây Long Khánh.
               Từ ngày ra khỏi trại tù, tôi chỉ có vỏn vẹn bảy ngày ngắn
          ngủi để sống lại với biết bao kỷ niệm của một thời ở Huế rồi
          chia xa mãi mãi cho đến tận bậy giờ. Dễ chừng ba mươi năm
          tôi đã lìa xa thành phố với quá nhiều thương nhớ này!
               Huế với những cơn mưa dầm thường khi kéo dài từ ngày
          này qua ngày khác nhưng Huế vẫn tràn đầy nắng ấm vào mùa
          Xuân và bầu trời Huế vẫn xanh trong vào mùa thu. Huế đẹp
          rực rỡ trong nắng chiều nhàn nhạt và Huế kiêu sa trong dáng
          nét của đế đô nhà Nguyễn đã một thời vang bóng….
               Nào ai biết được rồi có ngày mình sẽ trở về cố hương
          để thấy lại núi Ngự Bình (trước tròn sau méo), sông An Cựu
          (nắng  đục mưa trong) và  để nghe lại tiếng chuông Thiên
          Mụ ngân dài trầm lắng trong bóng chiều tỉnh lặng của quê
          nhà…….
               Lê Đình Cai







                           Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 41
   37   38   39   40   41   42   43   44   45   46   47