Page 64 - 206206ebbd60d49765e8b3fbf5adc1e6_1_tmp
P. 64
khoảng cách. Những năm tháng sau hiệp định Paris (1973),
tình hình miền Nam càng ngày càng phức tạp. Áp lực tấn
công quân sự của Cộng Sản Hà Nội ngày càng mạnh lên các
tỉnh địa đầu, thầy thường đem nỗi lo âu đó thảo luận cùng tôi.
Đến khi tình hình vùng địa đầu quá nghiêm trọng, dân chúng
Huế bắt đầu di tản vào Đà Nẵng, cá nhân tôi cố gắng tìm thầy
Khoa Trưởng để thăm hỏi về gia đình thầy ra sao. Mà lạ, trong
suốt gần tháng trời ở Đà Nẵng, tìm tới trụ sở tiếp cư tạm thời
của Viện Đại Học Huế, tôi không bao giờ gặp được vị thầy
hiền từ, kính mến của tôi nữa. Rồi, tôi tìm cách về Sài Gòn
bằng đường biển trên chuyến tàu Pioneer của Hoa Kỳ, ở đó tôi
đã gặp lại thầy Viện Trưởng Lê Thanh Minh Châu (cuối tháng
3 năm 1975). Sau tháng tư đen 1975, tôi đưa gia đình trở lại
Huế để trình diện viện Đại Học theo lệnh của ban Quân Quản
thành phố Sài Gòn. Tại văn phòng trường Đại Học Văn Khoa
Huế, tôi không gặp được GS Dương Đình Khôi. Người trách
nhiệm điều hành trường Văn Khoa lúc này là chị Thái Thị
Ngọc Dư, Tiến Sĩ Địa Lý Học ở Pháp về dạy tại đây từ 1972.
Rồi ngày 09/06/1975, tôi bị công an Huế đến nhà đọc lệnh bắt
khẩn cấp đưa đi cải tạo.
Đầu năm 1982, sau gần 7 năm tù tội, tôi được trả tự do và
sau đó về cư ngụ tại vùng kinh tế mới ở Phú Cường, Đồng Nai
để đoàn tụ với vợ con và gia đình. Mãi sau này, khi tới Hoa
Kỳ năm 1994, qua các vị GS của Viện, các bạn sinh viên cũ,
tôi mới được biết tin tức về Giáo Sư Khôi. Thầy cô lúc đó vẫn
còn ở lại Huế và cuộc sống khá chật vật, khó khăn. Điều an ủi
là cháu Dương Đình Khánh, con trai của thầy cô học rất giỏi,
theo ban chuyên Toán của thành phố Huế. Cháu vào khoảng
tuổi con trai của tôi, mặt mũi khôi ngô tuấn tú. Thường vào
dịp đầu năm, vợ chồng chúng tôi đều đến chúc Tết thầy cô
vào ngày mùng 1. Cô Hạnh Phước, phu nhân của thầy, cũng
là cô giáo dạy Lý Hóa của nhà tôi hồi ở trường Đồng Khánh,
Huế. Lúc được lì xì, cháu Khánh lí nhí cám ơn và chúc Tết lại
với những câu nói rất ngây ngô, thật dễ thương . Đó là hình
ảnh mà cá nhân tôi nhớ mãi. Bây giờ tuổi của cháu chắc cũng
đã trên 45 rồi.
Cách đây cũng đã khá lâu, chúng tôi nghe tin thầy đã
qua đời ở Huế. Tôi lặng người nhớ lại những ngày tháng cũ ở
Lê Đình Cai - Ký sự Khúc Quanh Định Mệnh - 63