Page 127 - No Em Mot Doi
P. 127
tay bà Ánh kéo đi trước những đôi mắt dửng dưng của mấy
người con dâu, con gái bà. Bà Ánh theo tôi ra tới cửa trong
vẻ ưng thuận trên sóng mắt và đôi môi mấp máy muốn nói
gì đó nhưng tôi không nghe được trong sự ồn ào của đám
đông vừa trải qua cơn động loạn tâm thần, hơn nữa tôi cũng
chẳng cần nghe ba nói gì. Bất chợt tôi cúi xuống hôn nhẹ lên
má của bà rồi như vô tình trong đám đông chen lẫn tôi bỏ
tay bà Ánh lách nhanh vào đám đông biến dạng. Khi ra khỏi
đám đông trước cửa tôi quay lại nhìn bà Ánh đang thoát ra
khỏi sự chen lấn, và dáo dác nhìn quanh như có ý tìm ai, tôi
mỉm cười nói thầm trong trí. Mỹ Thanh mà biết chuyện tìm
hiểu người Hà Nội này chắc nhà sẽ cháy lớn và bát dĩa sẽ
bay, mặc dù nàng rất hiền lành. Nhưng cơn hoạn thư bùng
lên ai mà hiểu đuợc đàn bà ra sao.
Khi ngồi trên xe với Suriya, người hướng đạo viên của
chuyến du lịch, tôi bật phá lên cười một mình với ý nghĩ
quay trong đầu. Đó là gia đình Cộng Sản đã được Bác Hồ
của họ tôi luyện hay sao? Cộng Sản đã tự phá vỡ chính
chiêu bài vô sản của họ rồi.
Bỗng Suriya nhìn tôi hỏi.
- Ông có vẻ thích bà trung niên đẹp đó? Tôi nhìn
thẳngvào mắt Suriya.
- Không, tôi chỉ muốn tìm hiểu người Hà Nội sau mấy
chục năm tôi bỏ đi ra sao thôi.
- Tôi để ý thấy ông để ý bà ta từ khi bắt đầu cô gái mặc áo
tắm hai mảnh trình diễn tới khi kết cuộc.
- Tôi đã nói với anh rằng, tôi chỉ muốn tìm hiểu cuộc
sống của những tư bản đỏ Việt Nam, và cuộc sống ngheo
nàn của dân dưới chế độ Cộng Sản ra sao.
- Ồ. Cho nên ông bảo tôi mua vé để theo chân bà ta.
126