Page 131 - No Em Mot Doi
P. 131

-     Ông chắc chắn chờ tôi.
               -     Phải, tôi sẽ chờ ông.
               Calvin  bước  vào  phòng  có  cửa  đóng  kín,  một  cô  gái
           Thái khoảng 20 với nước da trắng hồng bước ra khỏi phòng
           kính mang số 3, và tôi cùng Suriya quay gót vào bar trước
           mặt phòng kính với ý định gọi bia và ngồi chờ Calvin.
               Bất chợt tôi nghe có tiếng nói .

               -     Uống đi, nửa tiếng nữa thôi là ông ta sẽ ra.
               -     Ồ thằng Bảo đã ra rồi, còn chờ ông ta ra là mình đi.
               Tôi quay lại nhìn bàn vừa phát ra tiếng nói Việt, tiếng
           mẹ đẻ của tôi dù đi bất cứ nơi nào nếu tôi nghe đuợc là nhất
           định tôi mò tới làm quen.

               Tôi  tiến  tới  bàn  một  nhóm  bốn  người  và  chào  họ.
           -     Xin chào các anh. Gặp người Việt trên xứ lạ là quí rồi.
           Tôi ngồi với các anh được không.
               Người gần tôi chỉ cái ghế trống và nói .

               -     Được chứ, đồng chí cứ ngồi.
               -     Ông cấm không được có chữ đồng chí ở Thái.
               -     Tao quên.
               Tôi  nhìn  bốn  người  Việt  có  tiếng  đồng  chí  trước  mặt
           thoáng nghĩ.
               "ngồi  với  tụi  mày  thi  được  nhưng  đồng  chí  thì  không
           được", tôi quay qua nói với Suriya.
               -      Ruriya, tôi gặp bạn Việt Nam, anh có thể đi bất cứ
           nơi nào, nhưng nhớ phải quay lại đón tôi và Calvin.

               Suriya nhìn tôi
               -      Ông chắc như vậy?
               -      Tôi đã nói vậy mà, nhưng nhớ quay lại đón chúng
           tôi.
               Sau khi Suriya bước đi, tôi quay nhìn những người mới
           quen trong nhà chứa gái. Tôi tự nhiên cười đùa hỏi cả nhóm.

                                             130
   126   127   128   129   130   131   132   133   134   135   136