Page 307 - Ca Dao Thoi Cong San quyen 3
P. 307

Vũ Ngọc Đĩnh-Chinh Nguyên
            cuốn như thời trẻ được đọc một cuốn tiểu thuyết hay,
            tất nhiên là khó đọc hơn tiểu thuyết nhưng đã thích lại
            có trải nghiệm bản thân hướng dẫn, không hiểu được
            đầy đủ thì cũng hiểu được cái đại thể. Nhiều ý của bài
            viết này là được cảm hứng từ hai tác giả đó.

                  Năm tôi 60 tuổi, khi viết về một bà cô đã ngoài
            tám chục mà còn rất minh mẫn trong cách đối nhân
            xử  thế,  bà  vẫn  giữ  được  tính  cách  riêng  mà  không
            làm mất lòng một ai, từ con cháu trong nhà đến các
            mối quan hệ ngoài xã hội. Tôi đã viết nếu bà cụ được
            trời cho chứng sống đến trăm tuổi mà vẫn còn sáng
            suốt ắt hẳn bà sẽ biết mọi bí mật của then máy tạo
            hoá.  Thật  ra  là  tôi  nói  về  tôi  đấy,  có  hơi  bốc  đồng
            nhưng tôi tin là tôi sẽ biết được con người nhiều hơn
            nếu tôi được sống lâu hơn, không cần trăm tuổi, chỉ
            cần 90 là đủ, miễn là vẫn giữ được một cái đầu bén
            nhạy như bây giờ, sẵn sàng tiếp nhận mọi sự khác lạ
            như bây giờ, kể cả sự phủ định chính mình. Năm ấy
            tôi đã hiểu ra mọi sự rút gọn ở đời đều trái tự nhiên,
            đều dẫn đến thất bại. Các cuộc cách mạng xã hội ở
            nước  ta  trong  suốt  ba  chục  năm  đều  hỏng  cả,  đều
            phải làm lại từ đầu, tất nhiên là theo hướng khác, mà
            kết  quả  vẫn  vừa  chậm  vừa  dây  dưa.  Nguyên  do  là
            các nhà lãnh đạo muốn rút gọn những công việc của
            trăm năm thành chuyện chỉ làm trong mấy năm. Vì họ
            chưa  hiểu  đầy  đủ  con  người  Việt  Nam  trong  cuộc
            sống đời thường, cái cuộc sống không có chiến tranh,
            không  có  cách  mạng  xen  vô,  cái  cuộc  sống  trôi  đi
            lặng lẽ của muôn đời. Nghĩ rằng người Việt Nam của
            hôm  nay  đã  khác  nhiều  với  người  Việt  Nam  trước
            năm 1945 là một cách nghĩ rất thiển cận, tự gây cho
            mình  nhiều  ảo  tưởng  trong  việc  trù  liệu  những  việc
            phải làm để kiến tạo một xã hội dân chủ và văn minh.
            Mọi phong trào thi đua chả có ích lợi gì trong những
            việc cần nhiều chăm sóc nhẫn nại, bền bỉ, bắt đầu từ
            các  cá  nhân  chứ  không  phải  từ  các  đám  đông  với

                                       306
   302   303   304   305   306   307   308   309   310   311   312