Page 125 - The Secret Garden
P. 125

- Cây cối đang đua nhau vươn khỏi mặt đất, - nó hối hả nói. – Hoa đang tỏa cánh chứ không cuộn
               mình, mọi thứ đều đâm chồi nảy lộc, cả một tấm mạng xanh đang che phủ hầu như nơi nơi, chim
               choc bện rộn bên tổ của chúng như sợ rằng chúng có thể đến trễ, đến nỗi một vài đôi còn choảng
               nhau để giành chỗ trong khu vườn bí mật. Chỗ hạt giống bọn tớ trồng giờ đã nhú mầm xanh mượt.
               Dickon còn mang theo cáo, quạ, hai chú sóc và cả một con cừu non mới sinh nữa chứ.

               Nói đoạn, nó dừng lại lấy hơi. - Con cừu non mới sinh ấy Dickon đã tìm thấy ba ngày trước, lúc nó
               nằm bên xác cừu mẹ giữa mấy bụi kim tước ngoài cánh đồng hoang. Đây không phải con cừu non
               mất mẹ đầu tiên mà thằng bé bắt gặp. Dickon biết phải làm gì với con vật tội nghiệp, liền mang con
               vật về ngôi nhà gianh, bọc nó trong chiếc áo khoác của mình, đặt nó nằm gần ngọn lửa rồi cho nó
               uống sữa ấm. Con vật mềm mại như cục bong, cái mặt như một đứa trẻ thơ đáng yêu, cùng mấy
               cẳng chân khá dài so với thân thể. Dickon đã ôm nó trên tay khi vượt qua cánh đồng hoang, còn
               chai sữa cho con vật thì thằng bé để bên túi áo, cùng với một con sóc.

               Khi Mary ngồi xuống dưới một gốc cây với cái vật âm ấm ẻo lả ấy nằm cuộn tròn trên vạt váy của
               mình, con bé cảm thấy trong lòng tràn ngập một niềm vui kỳ diệu khó nói thành lời. Một chú cừu
               con! Một chú cừu non! Một con cừu non sống hẳn hoi đang nằm trên vạt váy nó như một đứa trẻ!
               Con bé đang say sưa miêu tả chuyện đó, còn Colin lắng nghe và hít thở không khí thì cô bảo mẫu
               bước vào.

               Cô hơi giật mình sửng sốt trước cánh cửa sổ để ngỏ. Cô đã phải chịu cảnh kín hơi trong căn phòng
               ấy nhiều bận, kể cả những ngày ấm áp bởi vì bệnh nhân của cô luôn cả quyết rằng cửa số để ngỏ
               sẽ khiến người ta bị lạnh.

               - Cậu chắc cậu không bị lạnh chứ, cậu Colin, - cô gặng hỏi.


               - Không, - nó trả lời. – Tôi đang hít thật sâu vào người làn không khí trong lành. Nó làm tôi thấy khỏe
               hẳn ra. Tôi định ra sofa để dùng bữa sáng, và cô em họ sẽ cùng ăn với tôi.

               Cô bảo mẫu ra khỏi phòng, cố giấu một nụ cười. Cô đi yêu cầu người ta chuẩn bị hai suất ăn sáng.
               Đối với cô, gian phòng lớn dành cho gia nhân thú vị hơn căn phòng của người ốm và ở đó lúc này ai
               nấy đều háo hức muốn nghe tin tức từ trên gác.

               Có nhiều lời đùa cợt về cậu chàng ẩn dật khó ưa đó, như anh bếp đã nói: "Cậu chủ đã tìm được
               thầy cho cậu ấy rồi đấy, thật tốt cho cậu ấy!" Đám gia nhân từ lâu đã quá ư mệt mỏi với những trận
               cuồng phong kích động của cậu, còn lão quản gia, một người đã có gia đình, cũng có lần phải bảo
               với cái kẻ ốm o ấy thì chỉ còn mỗi cách là "yêu cho vọt"

               Khi Colin đã yên vị trên chiếc sofa cùng với bữa sáng cho hai đứa được dọn trên bà, nó mới tuyên
               bố với cô bảo mẫu bằng cung cách tiểu vương nhất của mình.

               - Sáng hôm nay, có một anh bạn cùng với một con cáo, một con quạ, hai con sóc và một con cừu
               non mới sinh sẽ tới đây thăm tôi. Tôi muốn bọn họ được đưa lên gác ngay khi tới nơi. Cô không
               được đùa với các con vật trong phòng gia nhân hay giữ chúng ở đó. Tôi muốn chúng ở đây.

               Cô bảo mẫu há hốc mồm và cố che giấu nó bằng một trận ho.




                                                                                                          125
   120   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130