Page 59 - The Secret Garden
P. 59

Bởi vì chốc chốc lão lại điềm đạm nở một nụ cười rạng rỡ nên Mary không ngại bắt chuyện tiếp với
               lão.

               - Ông có một khu vườn riêng nào không? – Nó hỏi

               - Không. Tôi là người độc thân, ở cùng với Martin ngay túp lều ngoài cổng Trang viên.

               - Nếu ông có một khu vườn, ông sẽ trồng cây gì?

               - Cải bắp, cần tây và hành củ.

               - Nhưng nếu ông muốn tạo ra một vườn hoa thì ông sẽ trồng cây gì, - Mary khăng khăng hỏi gặng.

               - Các loại củ và các loại cây có hương thơm ngào ngạt, nhưng nhiều nhất phải là hồng. Cả gương
               mặt Mary bừng sáng.

               - Ông cũng thích hoa hồng sao?

               Lão Ben Weatherstaff cúi nhặt một cọng cỏ, vứt nó sang một bên, trước khi trả lời.

               - Ồ, thích chứ. Tôi đã học được điều đó từ một phu nhân trẻ mà tôi từng là người làm vườn cho bà.
               Bà có một khoảnh vườn ở nơi mà bà yêu thích nhất, và bà yêu thương cây cối như thể chúng là
               những đứa trẻ, hay như những con chim ức đỏ vậy. Tôi đã từng tận mắt thấy bà cúi xuống mà hôn
               chúng.– Lão nhổ những nhánh cỏ dại khác, nhìn chúng vẻ cáu kỉnh. – Cũng phải mười năm về
               trước rồi.

               - Trên trời, - lão vừa đáp, vừa xắn mạnh lưỡi mai sâu xuống đất, - như người ta vẫn nói.

               - Còn những bông hồng? – Mary nhắc lại, nó tỏ ra quan tâm hơn bao giờ hết.

               - Chúng bị bỏ mặc hoàn toàn.

               Mary trở nên kích động ghê gớm.

               - Chúng chết sạch rồi sao? Chẳng lẽ các khóm hồng đều chết sạch khi bị người ta bỏ mặc? – Con
               bé đánh bạo hỏi.

               - Chà, tôi đã yêu chúng xiết bao, mà tôi cũng quý bà ấy nữa, còn bà ấy thì yêu chúng vô cùng, - lão
               Ben miễn cưỡng thú nhận. – Mỗi năm một hai lần tôi lại đến đó chăm sóc chúng tí chút. Tỉa, xén,
               sửa sang cho chúng, và cũng phải trốc bớt rễ đi nữa. Chúng sống hoang dại, nhưng vì mọc trên đất
               tốt nên một số trong đó vẫn sống.

               - Còn khi chúng đã rụng sạch lá, cành xám nâu khô úa, ông có thể nói liệu chúng đã chết rồi hay còn
               sống? – Con bé ra sức cật vấn.

               - Hãy đợi đến lúc xuân sang, hãy đợi tới khi có nắng chiếu giữa cơn mưa và mưa rơi vào mùa nắng,
               bấy giờ cô sẽ nhận ra.

               - Thế nào, thế nào kia? – Mary kêu lên, quên mất là phải thận trọng.



                                                                                                           59
   54   55   56   57   58   59   60   61   62   63   64