Page 64 - The Secret Garden
P. 64
- Tôi không cần biết, tôi không cần biết! Không ai có quyền tước đoạt nó khỏi tôi, chừng nào tôi còn
quan tâm tới nó thì họ không được phép. Họ đang bỏ mặc cho nó chết và khóa kín nó lại. – Và nó
ngừng lại vẻ đấy xúc cảm, đưa hai bàn tay bưng mặt và khóc nức nở.
Thật tội nghiệp cho Cô chủ Mary bé bỏng. Đôi mắt xanh trong tò mò của Dickon mỗi lúc một tròn
xoe.
- Ôi... ôi... ôi! – Nó kêu lên, kéo dài sự kinh ngạc của mình, nó biểu lộ nỗi ngạc nhiên pha lẫn cảm
thông.
- Tôi không có việc gì để làm, - Mary nói. – Không có gì là của tôi cả. Chính tôi đã tìm ra nó và chính
tôi lọt được vào trong đó. Tôi thì cũng chỉ như con chim ức đỏ, và họ không thể tước đoạt khu vườn
khỏi con chim ấy.
- Khu vườn ở đâu? – Dickon dịu giọng hỏi.
Cô chủ Mary lập tức đứng bật dậy khỏi thân cây đổ. Nó biết nó lại tỏ ra ương ngạnh và khó lay
chuyển nổi, nhưng nó chẳng bận tâm. Con bé vừa ngạo mạn theo cái kiểu của nó hồi ở Ấn Độ, vừa
nóng nảy vừa rầu rĩ.
- Đi theo tôi, tôi sẽ chỉ cho anh. Nó dẫn thằng bé vòng theo con đường mòn trồng nguyệt quế rồi đặt
chân lên loois đi dạo nơi có đám thường xuân đang mọc ken dày.
Dickon bước theo nó với vẻ mặt vừa kinh ngạc, vừa thương tình. Nó cảm thấy như đang được đưa
tới xem tổ một loài chim lạ và buộc phải đi thật khẽ. Tới khi con bé dừng bước trước bức tường,
đưa tay vén các nhánh thường xuân đang đung đưa sang bên thì nó giật nảy mình.
Đằng sau đó là một cánh cửa, Mary đẩy cho cửa từ từ mở ra, hai đứa cùng bước vào trong và rồi
Mary ngừng lại, khoát tay vẻ ngang ngạnh.
- Nó đây, - con bé nói, - khu vườn bí mật ấy đây, và tôi là người duy nhất trên đời muốn nó sống lại.
Dickon đưa mắt ngắm quanh khu vườn, ngoảnh đầu nhìn hết lần này tới lượt khác.
- Ầy! – Thằng bé nói gần như thì thầm.
– Đây quả là một chốn lạ lùng, xinh đẹp. Như một người đẹp đang say giấc mộng.
64