Page 62 - The Secret Garden
P. 62
Con bé ao ước có thể nói năng như thằng Dickon. Lời lẽ của thằng bé vừa nhanh vừa thoải mái. Âm
điệu của giọng nói cho thấy nó quý mến Mary và không mảy may ngại rằng con bé không quý lại nó,
dù nó chỉ là một cậu bé nhà nghèo tầm thường nơi cánh đồng hoang, trong bộ quần áo vá víu, với
gương mặt ngộ nghĩnh và mái tóc hung bù xù.
Tiến lại gần Dickon, con bé nhận ra mùi thơm tươi mát và thanh khiết của thạch thảo, của cỏ và lá
tỏa ra từ thân thể nó, như thể nó bước ra từ hoa cỏ vậy. Mary thích mùi hương ấy lắm, nên khi
ngước nhìn khuôn mặt ngồ ngộ có đôi má ửng hồng và đôi mắt xanh to của thằng bé thì nó quên
khuấy đi cơn xấu hổ ban nãy của nó.
- Ta hãy ngồi xuống khúc cây đổ này mà xem đi, - con bé nói.
Hai đứa ngồi xuống, thằng bé lấy từ túi áo khoác ra một bọc giấy nho nhỏ màu nâu được gói vụng
về. Nó cởi dây buộc, và bên trong là vô số những gói nhỏ gon gàng hơn, mỗi gói đều có hình một
bông hoa. Có vô khối lưu ly, anh túc và thạch thảo.
- Thạch thảo có mùi thơm ngọt ngào dễ chịu nhất, chúng có thể mọc ở bất cứ nơi nào cô muốn
trồng. Hoa anh túc cũng vậy. Chúng sẽ chóng mọc và đơm hoa nếu cô chịu khó huýt sáo thúc dục
chúng. Chúng là thứ đẹp nhất trong các loài hoa.
Dickon ngừng lại, ngoái nhanh về phía sau, khuôn mặt có đôi má như hoa anh túc của nó bừng
sáng lên.
- Đâu đây như có con chim ức đỏ đang gọi chúng ta ấy nhỉ? – Thằng bé nói. Tiếng hót vọng ra từ
một bụi cây ô rô rậm rạp, Mary thừa biết là tiếng hót của ai.
- Nó đang gọi chúng ta thật sao? – Con bé hỏi.
- Ừ, - Dickon đáp như thể đó là điều tự nhiên nhất đời, - nó chỉ gọi những ai mà nó kết bạn thôi.
Tiếng hót ấy như muôn nói: "Tôi đây. Nhìn tôi này. Tôi muốn chuyện gẫu một tí". Kìa nó đang ở trong
bụi cây. Nó là của ai đấy?
- Của ông Ben Weatherstaff , nhưng tôi cho rằng nó cũng biết về tôi một chút. – Mary đáp.
- Ấy, nó biết cô đấy chứ, - Dickon đáp, giọng khẽ khàng, - nó cũng mến cô nữa. Nó đã nhận ra cô.
Chỉ ít phút nữa nó sẽ kể tôi nghe tất cả về cô. Thằng bé tiến sát tới bụi cây với những cử động
chậm rãi mà Mary đã thấy lúc trước, rồi Dickon phát ra một âm thanh gần như tiếng hót của chim.
Con chim lắng nghe chăm chú mấy giây, nó đáp lại như thể muốn trả lời một câu hỏi.
- Đó, nó bảo nó là bạn cô. - Dickon cười khẽ. - Anh nghĩ thế sao? – Mary kêu lên náo nức. Con bé
muốn biết thật tường tận. – Anh cho rằng nó thực sự thích tôi?
- Nó sẽ không tới gần cô nếu nó không muốn. – Dickon đáp. – Chim chóc là loài kỹ tính hiếm có, và
một con ức đỏ có thể coi thường một người còn hơn cả con người. Nhìn kìa, giờ thì nó đang nịnh
cô đấy. Nó bảo: "Cô không thể ngắm gã này một lát sao?"
Và điều đó gần như là sự thực. Con chim ức đỏ rón rén, kêu líu ríu và ngọ nguậy cái cổ trong khi
nhảy lên nhảy xuống trên bụi cây của nó.
62