Page 69 - The Secret Garden
P. 69

- Đừng làm chúng ngăn nắp quá, - Mary nói vẻ lo âu. – Nếu chúng ngay ngắn đâu ra đấy thì còn gì là
               một khu vườn bí mật.

               Dickon đứng vò vò mái tóc nâu bù xù của nó, nom khá bối rối.

               - Cứ như thế này trông cũng đủ là một khu vườn bí mật rồi, - nó bảo - nhưng hình như ngoài con
               chim ức đỏ ra, phải còn ai nữa sống ở đây kể từ ngày nó bị đóng kín cách đây mười năm.

               - Nhưng cánh cửa thì bị khóa, còn chìa thì bị vùi kỹ, - Mary bảo. – Không ai có thể vào trong được.

               - Sự thật là thế, - Dickon đáp. – Đây quả là một chốn kỳ dị. Tôi thấy hình như sau mười năm thì gần
               đây có ai đã tỉa xén bớt cây đi thì phải.

               -Nhưng làm việc ấy bằng cách nào? – Mary hỏi.

               Sau khi xem xét một nhánh hồng bình thường, Dickon lắc đầu.

               - Phải rồi! Làm sao có thể làm việc đó được nhỉ? – Thằng bé thì thầm. – Với cánh cửa bị khóa, còn
               chìa thì bị vùi kín.

               Mary luôn cảm thấy rằng dù con bé có sống bao nhiêu năm, nhưng nó sẽ không bao giờ quên cái
               buổi sáng đầu tiên khi khu vườn của nó bắt đầu sống dậy. Dĩ nhiên rồi, nơi ấy dường như đã bắt
               đầu sống dậy vì nó kể từ buổi sáng đó. Khi Dickon bắt tay vào dọn chỗ để gieo hạt, con bé nhớ lại
               những lời thằng Basil đã hát để chọc tức nó.

               - Có giống hoa nào nom giống những quả chuông không? – Con bé hỏi.

               - Hoa lan chuông, - Dickon đáp, tay vẫn đang cầm xẻng xới đất, - và cả hoa chuông vùng Canterbury.


               - Chúng ta trồng thử một ít đi, - Mary bảo.

               - Hoa lan chuông thì ta có sẵn ở đây rồi; tôi đã thấy chúng. Chúng sẽ mọc quá gần nhau, ta sẽ phải
               tách chúng ra. Còn giống kia phải mất tới hai năm mới nở hoa kể từ lúc gieo hạt, nhưng tôi có thể
               mang cho cô một số cây có sẵn từ vườn nhà chúng tôi. Nhưng tại sao cô lại muốn chúng?

               Mary bèn thuật lại cho Dickon nghe về Basil cùng đám anh chị em của nó ở Ấn độ, và con bé đã
               ghét chúng ra sao, cả việc chúng gọi nó là "Cô chủ Mary quá ư ngang ngược".

               - Chúng thường nhảy nhót quanh tôi, nhìn tôi mà hát. Chúng hát rằng: Cô chủ Mary này, thật quá ư
               ngang ngược Làm sao vườn cô mọc nổi đây? Khi chuông bạc rồi vỏ sò tạp nhạp, Cùng cúc vạn thọ
               lẫn lộn cả một nơi. - Tôi vừa chợt nhớ tới bài hát đó và tự hỏi không biết có đúng là có những bông
               hoa trông như những chiếc chuông bạc không. Con bé khẽ cau mày rồi ấn chiếc xẻng của nó cuống
               đất khá là hằn học.

               - Tôi không hề ngang ngược như lời chúng hát. Dickon bật cười.

               - Ồ! – Thằng bé tiếp lời, và trong lúc làm cho tơi lớp đất đen màu mỡ, nó hit hà hương thơm của
               đất, - dường như chẳng ai có thể ngang ngược được nữa khi hoa lá đua nở, muông thú thân thiện,
               ríu rít đào hang xây tổ và hót ca, phải không nào?


                                                                                                           69
   64   65   66   67   68   69   70   71   72   73   74