Page 74 - The Secret Garden
P. 74

ông. Nó thừa hiểu ông ấy sẽ nghĩ gì về nó. Con bé được đưa tới phần tòa nhà mà trước đó nó chưa
               hề đặt chân tới.

               Cuối cùng bà Medlock đưa tay gõ một cánh cửa, và khi có tiếng ai đó bảo "Mời vào", cả hai cùng
               tiến vào trong phòng. Một người đàn ông đang ngồi trong chiếc ghế bành kê trước lò sưởi, bà
               Medlock lên tiếng.
               - Đây là cô Mary, thưa ngài.


               - Bà có thể đi và để cô bé ở lại. Tôi sẽ rung chuông báo cho bà khi tôi muốn bà đến đưa cô bé đi, -
               Ông Craven bảo.

               Lúc bà ta ra khỏi phòng và khép cửa, Mary chỉ còn biết đứng đợi. Đứa con gái bé nhỏ không mấy ưa
               nhìn đó đứng vặn xoắn hai bàn tay vào nhau. Nó nhận thấy người đàn ông ở trên ghế cũng chẳng
               đến nỗi gù lắm, với đôi vai cao và không cân đối, và mái tóc đen của ông đã điểm bạc. Ông ngoái
               nhìn qua bờ vai cao và bảo nó.

               - Hãy lại gần đây!

               Mary tiến đến gần ông. Ông ấy không hề xấu xí. Khuôn mặt ông hẳn cũng tuấn tú nếu nó không
               đượm vẻ đau khổ đến vậy. Hình như vẻ ngoài của con bé khiến ông băn khoăn và ông không biết
               nên làm gì với nó.

               - Cháu khỏe chứ? – ông hỏi.

               - Vâng. – Mary đáp.

               Họ đối xử với cháu có tử tế không?

               - Có ạ.

               Ông đưa tay xoa vầng trán vẻ đầy lo lắng khi nhìn ngắm nó từ đầu đến chân.

               - Cháu gầy quá! – ông bảo.

               - Cháu đang béo lên, - Mary trả lời, nó thừa biết vẻ cứng nhắc trong cách nói năng của nó.

               Ông có khuôn mặt mới buồn rầu làm sao! Đôi mắt đen của ông như thể không nhìn vào nó mà nhìn
               vào một cái gì khác, và ông ấy khó mà có thể nghe nhiều về nó.

               - Ta quên khuấy mất cháu,- ông nói – Làm sao ta có thể nhớ ra cháu cơ chứ? Ta đã tính đưa tới chỗ
               cháu một cô gia sư, một bảo mẫu hoặc ai đó đại loại như vậy, thế mà ta lại quên khuấy đi.

               - Bác làm ơn, - Mary mở đầu- làm ơn...- Nó cảm thấy cổ họng nghẹn lại.

               - Cháu muốn nói gì? – ông hỏi ân cần.

               - Cháu...cháu đã quá lớn để cần đến bảo mẫu,- Mary đáp- Và xin bác...xin bác đừng bắt cháu phải có
               thêm một cô gia sư bên cạnh nữa.



                                                                                                           74
   69   70   71   72   73   74   75   76   77   78   79