Page 94 - The Secret Garden
P. 94

- Ôi, tớ đã nghe điều đó từ khi tớ biết nhớ, - Colin trả lời, vẻ cáu kỉnh. – Họ lúc nào cũng thì thì thầm
               thầm và nghĩ rằng tớ không để ý. Họ cũng mong tớ chết cho rảnh nợ.

               Cô chủ Mary liền nổi cơn tam bành. Nó bặm môi, rồi bảo thằng Colin. - Còn nếu họ mong tớ chết ấy
               à, thì đừng hòng. Vậy ai là người muốn cậu chết?

               - Đám gia nhân ấy và, dĩ nhiên, cả bác sĩ Craven nữa, bởi ông ta có thể đoạt lấy Misselthwaire và trở
               nên giàu có chứ không nghèo xơ xác như bây giờ. Ông ta không dám nói ra, nhưng luôn có vẻ hả hê
               khi thấy tớ trong tình trạng tồi tệ. Dạo tớ bị ốm gần chết vì thương hàn, mặt ông ta tròn căng hẳn ra.
               Tớ cho rằng cha tớ cũng mong điều đó nữa.

               - Tớ không tin ông ấy lại như thế nữa. – Mary đáp lại khăng khăng. Thế là Colin quay ra nhìn nó lần
               nữa.

               - Cậu không tin ư? – thằng bé nói. Nói đoạn, nó nằm ngả người trên tấm nệm và im lặng, như đang
               bận suy nghĩ. Yên lặng hồi lâu. Cả hai đứa cùng suy nghĩ về những sự việc kỳ quặc mà lẽ ra bọn trẻ
               con chẳng mấy khi bận tâm.









               CHƯƠNG 15







                                            XÂY TỔ ẤM









               Sau một tuần mưa, bầu trời cao xanh vời vợi lại hiện ra cùng với vầng dương nóng bỏng. Dù không
               có cơ hội để để ngắm nhìn khu vườn bí mật hay gặp mặt Dickon, vậy mà cô chủ Mary vẫn cảm thấy
               vô cùng vui sướng. Tuần lễ dường như không kéo dài. Con bé được ở bên Colin vài giờ mỗi ngày
               trong căn phòng của thằng bé để kể về các vị tiểu vương, các khu vườn hoặc về Dickon và túp nhà
               gianh trên cánh đồng hoang.

               Hai đứa chụm đầu xem những cuốn sách tuyệt đẹp với vô số tranh vẽ bên trong, thỉnh thoảng Mary
               đọc vài truyện cho Colin và có lúc Colin cũng đọc cho nó nghe chút ít. Vào những lúc thằng bé vui
               cười và thích thú, Mary không thấy nó có vẻ gì của một người tàn tật, trừ khuôn mặt trằng nhợt
               nhạt và rằng nó luôn phải ngồi trên chiếc sofa.


                                                                                                           94
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99