Page 92 - The Secret Garden
P. 92

- Làm ơn đừng để bà ấy biết, thưa cậu. – Martha khẩn khoản.

               - Tôi sẽ đuổi bà ấy ngay tức khắc nếu bà ấy dám nói một lời về những chuyện này, - cậu chủ Craven
               đĩnh đạc tuyên bố. – Bà ấy chẳng muốn điều đó đâu, tôi có thể khẳng định với chị như vậy.

               - Xin cảm ơn cậu, - chị khẽ nhún gối. – Tôi muốn được làm tròn phận sự của mình, thưa cậu.

               - Những gì tôi muốn là phận sự của chị. – Colin nói, mỗi lúc một rành mạch đâu ra đấy. – Từ nay tôi
               sẽ để tâm đến chị. Bây giờ thì đi đi.

               Khi cửa đã khép lại sau lưng Martha, Colin nhận thấy Mary đang nhìn nó chằm chằm như thể nó đã
               khiến con bé ngạc nhiên lắm.

               - Tại sao cậu lại nhìn tớ như vậy? Cậu đang nghĩ gì?

               - Tớ đang nghĩ về hai điều.

               - Điều gì nào? Ngồi xuống kể tớ nghe đi.

               - Điều thứ nhất là, - Mary vừa nói vừa ngồi xuống chiếc ghế đẩu to.

               – Có lần ở Ấn Độ tớ đã gặp một thằng bé vốn là một tiểu vương. Khắp người nó đính đầy ngọc rubi,
               ngọc lục bảo và kim cương. Nó nói với thần dân của nó y như cậu nói với Martha vậy. Ai ai cũng
               phải làm mọi việc mà nó bảo, ngay tức khắc. Tớ nghĩ họ sẽ bị giết nếu họ dám trái lời.

               - Tớ sẽ bắt cậu phải kể cho tớ nghe về các vị tiểu vương ngay, nhưng trước hết hãy nói cho tớ điều
               thứ hai là gì.

               - Tớ đang nghĩ, cậu và Dickon mới khác nhau làm sao.

               - Dickon là ai? Cái tên nghe kỳ thế!

               Nó có thể kể cho thằng bé nghe về Dickon lắm chứ, con bé nghĩ. Nó có thể kể về Dickon mà không
               hề nhắc tới khu vườn bí mật. Chính nó cũng thích nghe Martha kể về Dickon. Hơn thế, nó thích nói
               về thằng bé. Điều ấy dường như mang Dickon lại gần nó hơn.
               - Cậu ấy là em trai chị Martha. Cậu ấy mười hai tuổi, - nó giải thích, - cậu ấy chẳng giống bất kỳ ai
               trên thế giới này. Cậu ấy có thể mê hoặc các loài cáo, sóc và chim choc chẳng khác gì những người
               Ấn Độ mê hoặc lũ rắn của họ. Khi cậu ấy cất tiếng sáo nhẹ nhàng thì chúng kéo tới lắng nghe.

               Có mấy quyển sách to tướng trên bàn cạnh chỗ nó, thằng Colin đột ngột kéo một quyển lại phía
               mình.

               - Trong sách này cũng có bức tranh một người dụ rắn. Đến mà xem. Cuốn sách này quả là đẹp tuyệt
               vời, với những hình minh họa đủ các sắc màu. Thằng bé trở lại câu chuyện của mình.

               - Cậu ấy có thể làm được thế kia à? – Nó hỏi một cách háo hức.

               - Lúc ấy cậu thổi sáo, chúng đều lắng nghe, - Mary giải thích. Nhưng Dickon không gọi đó là ma
               thuật. Cậu ấy bảo, sở dĩ được như vậy là vì cậu đã sống trên đồng hoang quá lâu nên hiểu rõ tính

                                                                                                           92
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97