Page 87 - The Secret Garden
P. 87

- Liệu bà Medlock sẽ làm gì nếu bà phát hiện ra tớ đã từng ở đây? – Con bé hỏi. - Bà ấy sẽ làm
               những gì tớ bảo bà ấy làm. Và tớ sẽ bảo bà ấy rằng tớ muốn cậu tới đây nói chuyện với tớ mỗi
               ngày. Tớ lấy làm mừng vì cậu đã tới.


               - Tớ cũng vậy. Tớ sẽ thường xuyên tới khi nào có thể, nhưng...- con bé lưỡng lự,- hằng ngày tớ còn
               phải tìm kiếm cánh cửa khu vườn.
               - Ừ, cậu phải thế mới được,- Colin bảo,- rồi cậu có thể kể cho tớ nghe về nó sau đó. Nó nằm suy
               nghĩ mấy phút như lúc trước, rồi lại lên tiếng. - Tớ cho rằng cả cậu cũng là một điều bí mật. Tớ sẽ
               không kể cho mọi người cho tới khi họ phát hiện ra. Tớ vẫn thường cho cô bảo mẫu ra khỏi phòng,
               bảo rằng tớ muốn ở một mình. Cậu có biết Martha không?

               - Có chứ, tớ biết chị ấy rất rõ là đằng khác, - Mary bảo,- Chị ấy phục vụ tớ mà.

               Colin hất hàm về phía ngoài hành lang.

               - Chị ấy là người ngủ ở phòng bên cạnh. Cô bảo mẫu đi vắng từ hôm qua và ngủ lại qua đêm với em
               gái. Cô ấy thường bảo Martha trông nom tớ mỗi khi muốn đi đâu đó. Martha sẽ báo cho cậu khi nào
               nên đến đây.

               Mary bỗng vỡ lẽ buồn rầu của Martha mỗi bận nó hỏi chị về tiếng khóc đó.

               - Martha đã biết cậu suốt thời gian qua à? – Con bé hỏi.

               - Phải, chị ấy thường xuyên chăm sóc tớ. Còn cô bảo mẫu thì chỉ muốn thoát khỏi tớ, mỗi lần như
               thế Martha lại tới.

               - Tớ ở đây quá lâu rồi,- Mary bảo,- Bây giờ tớ đi được chứ? Mắt cậu díp cả lại kìa.

               - Ước gì tớ ngủ được trước lúc cậu bỏ tớ mà đi,- nó nói với vẻ ngượng ngùng.

               - Nhắm mắt lại nào,- Mary vừa nói, vừa kéo chiếc ghế đẩu lại gần,- tớ sẽ làm những gì mà Ayah của
               tớ vẫn làm ở Ấn Độ cho cậu xem. Để tớ vỗ nhẹ bàn tay cậu, vuốt ve thế này rồi hát khẽ cho cậu
               nghe nhé.

               - Chắc tớ sẽ thích lắm đấy,- thằng bé nói trong cơn ngái ngủ.

               Không rõ tại sao, Mary cảm thấy thương thằng Colin và không muốn nó phải trằn trọc, thế là con bé
               liền ngã người vào thành giường và bắt đầu xoa bàn tay nó, miệng khẽ hát một bài thánh ca bằng
               tiếng Hindu.

               - Hay quá,- thằng bé nói trong cơn mơ màng.

               Mary vẫn tiếp tục hát và xoa nhẹ tay cho nó. Khi Mary nhìn Colin lần nữa thì đã thấy những sợi lông
               mi đen của nó rợp xuống đôi má, nó đã nhắm nghiền mắt, chìm nhanh vào giấc ngủ. Con bé bèn
               nhẹ nhàng đứng dậy, cầm cây nến rồi rón rén đi ra không một tiếng động.






                                                                                                           87
   82   83   84   85   86   87   88   89   90   91   92