Page 85 - The Secret Garden
P. 85
- Cậu cũng rõ...cậu cũng rõ...- nó thở hổn hển,- nếu không một ai hay biết ngoài chúng ta...nếu có
một cánh cửa, ẩn đâu đó dưới đám thường xuân...nếu có...và chúng ta có thể tự tìm thấy nó, và
nếu chúng ta cùng lách qua cánh cửa đó rồi khép nó lại sau lưng mình, thì đố ai biết được có người
ở bên trong, đến lúc ấy ta sẽ gọi nó là khu vườn của ta và giả vờ rằng...rằng chúng mình là những
con chim hét, còn khu vườn là chiếc tổ của chúng mình, và rồi nếu ngày nào chúng mình cũng được
chơi đùa ở đó, tha hồ mà đào xới, trồng cây, gieo hạt và chăm cho chúng được sống...
... - Chẳng lẽ nó chết à? – Thằng bé ngắt lời Mary. - Thì cũng chẳng mấy chốc, nếu không có người
chăm sóc cho nó,- con bé nói tiếp,- các loại củ thì vẫn sống, trừ các nhánh hồng... Thằng bé ngắt lời
và tỏ ra phấn khích chẳng kém gì Mary. - Các loại củ là cái gì?- Nó hỏi rất nhanh. - Chúng là thủy tiên
hoa vàng, ly ly và hoa giọt tuyết. Lúc này, chúng đang cựa mình trong đất...nảy ra những mầm non
xanh biếc vì mùa xuân đang tới. - Mùa xuân đang tới ư? Nó như thế nào? Tớ không thể thấy nó
trong phòng khi đang ốm đau bệnh tật thế này.
- Ấy là lúc mặt trời chiếu sáng trong cơn mưa và mưa rơi trong ánh nắng, muôn vật trở mình cửa
quậy dưới lòng đất,- Mary bảo,- Nếu khu vườn còn là một bí mật, thì chúng mình có thể lẻn vào
trong ấy mà ngắm mọi thứ mỗi ngày một lớn dần, và xem có bao nhiêu khóm hồng còn sống. Cậu
thấy không? Ôi, cậu không thấy sẽ tuyệt biết bao nếu nó còn là một bí mật hay sao?
Thằng bé buông người xuống chiếc gối, nằm thần mặt ra đó. - Tớ chưa bao giờ có một bí mật nào
cả, ngoài cái điều là không được sống mà lớn lên. Họ không biết rằng tớ cũng hiểu được điều đó, vì
vậy đó cũng có thể coi là một bí mật. Nhưng tớ thích cái kiểu bí mật này hơn.
- Nếu cậu không bắt họ đưa cậu tới khu vườn đó,- Mary khẩn khoản,- thì có thể...tớ cảm thấy gần
như chắc chắn rằng có ngày tớ sẽ khám phá ra cách để vào trong đó. Và nếu ông bác sĩ muốn cậu
ra ngoài trong chiếc ghế của cậu, và nếu cậu có thể làm những gì cậu muốn làm...thì có lẽ...có lẽ
chúng mình sẽ kiếm lấy một cậu bé đẩy xe cho cậu, như vậy chúng mình có thể ra đi một mình với
nhau, và khu vườn đó sẽ mãi mãi là một khu vườn bí mật.
- Tớ chắc chắn thích điều đó,- thằng bé nói thật chậm rãi, đôi mắt mơ màng,- Tớ chắc chắn thích
điều đó. Tớ sẽ không cảm thấy phiền lòng với cái không khí trong lành trong một khu vườn bí mật
đâu.
Mary bắt đầu thở phào, cảm thấy nhẹ cả người. Hình như ý tưởng giữ gìn bí mật đã làm cho thằng
bé khoái chí. Nó cảm thấy gần như chắc chắn rằng nếu cứ tiếp tục câu chuyện và làm cho thằng bé
mường tượng ra khu vườn như nó đã thấy tận mắt thì thằng bé sẽ thích thú tới mức không thể
chịu đựng nổi nếu có kẻ lẹ đột nhập vào trong, một khi chúng đã chọn cho riêng mình.
- Bây giờ tớ sẽ kể cho cậu nghe tớ tưởng tượng nó sẽ như thế nào, nếu ta vào được trong đó nhé,-
con bé nói. – Khu vườn đã bị khóa kín lâu đến vậy thì có lẽ mọi thứ mọc lộn xộn lắm...
Thằng bé nằm im thin thít lắng nghe, trong lúc Mary kể tiếp về các khóm hồng. Nó kể rằng biết đâu
lúc này chúng chẳng bò từ cây này sang cây khác rồi rủ xuống, chim chóc biết đâu chẳng đang làm
tổ ở trên ấy, bởi vì đó là nơi an toàn nhất. Đến đoạn nó kể cho thằng bé về con chim ức đỏ và lão
Ben Weatherstaff, và có bao nhiêu chuyện đáng kể về con ức đỏ thì nó nói dễ dàng trôi chảy đến nỗi
nó cũng cảm thấy sợ.
85