Page 81 - The Secret Garden
P. 81

Mary đã khoác vội một cái áo choàng bằng len trước khi rời khỏi phòng nó, nó liền đặt một mảnh áo
               vào giữa các ngón tay thằng bé.

               - Cậu thử cọ nó vào da xem nó ấm và dầy thế nào,- con bé nói,- hay tớ sẽ véo cậu một cái nếu cậu
               muốn, để cho cậu thấy tớ thực đến thế nào. Ban nãy, cũng có lúc tớ thoáng nghĩ cậu chỉ là một giấc
               mơ.
               - Cậu vừa từ đâu tới đây? – Thằng bé hỏi.


               - Từ phòng tớ. Gió hú ghê quá khiến tớ không sao ngủ nổi, thế rồi tớ nghe có tiếng ai khóc, và muốn
               xem đó là ai. Cậu khóc cái gì thế?

               - Bởi vì tớ cũng không tài nào ngủ được và tớ thấy đau đầu quá. Nói lại cho tớ tên của cậu đi.


               - Mary Lennox. Không có ai từng nói cho cậu hay tớ đến sao?

               Thằng bé vẫn mân mê trên tay mảnh áo của Mary, và trông nó, có vẻ như đã tin hơn vào sự hiện
               diện của Mary.


               - Chưa,- thằng bé trả lời,- Họ không dám.

               - Tại sao?- Mary hỏi.

               - Bởi vì chắc chắn tớ sẽ lo sợ là cậu nhìn thấy tớ. Tớ sẽ không để mọi người trông thấy và dỗ dành
               mình.

               - Tại sao?- Mary gặng hỏi lần nữa, mỗi lúc một cảm thấy hoang mang.

               - Bởi tớ lúc nào cũng như thế này, ốm đau dặt dẹo và phải nằm suốt ngày. Cha tớ cũng không cho
               ai dỗ dành tớ. Bọn gia nhân càng không được phép bàn tàn về tớ. Nếu tớ sống, có lẽ tớ sẽ là một
               thằng gù, nhưng tớ sẽ không sống nổi đâu. Cha tớ ghét cái ý nghĩ rằng rồi tớ cũng sẽ giống như ông
               ấy.

               - Trời ơi, ngôi nhà này mới kỳ dị làm sao!- Mary kêu lên- Một ngôi nhà kỳ dị quá thể! Mỗi một thứ là
               cả một bí mật. Các căn phòng khóa chặt, những khu vườn cũng khóa kín, và ngay cả cậu nữa! Cậu
               đã bị nhốt kín trong phòng chăng?

               - Không. Tớ ở lì trong này bởi tớ chẳng muốn ra khỏi phòng làm gì. Di chuyển chỉ khiến tớ mệt lử.

               - Cha cậu có hay đến thăm cậu không? – Mary đánh liều hỏi.

               - Thỉnh thoảng. Thường thì vào lúc tớ đang ngủ. Ông ấy chẳng muốn gặp tớ.

               - Tại sao? – Mary không thể không hỏi lại.

               Nét mặt thằng bé thoáng vẻ giận dữ.

               - Mẹ tớ chết khi tớ vừa sinh ra, và điều đó khiến ông đau khổ mỗi khi nhìn thấy tớ. Ông cứ nghĩ rằng
               tớ không biết, nhưng tớ nghe thiên hạ bàn tán thế. Ông hầu như căm ghét tớ.



                                                                                                           81
   76   77   78   79   80   81   82   83   84   85   86