Page 83 - The Secret Garden
P. 83

Cho dù cha nó hiếm khi tới thăm lúc nó còn thức, nhưng Colin vẫn có đủ các thứ đồ chơi tuyệt vời
               để chơi. Mặc dầu vậy, nó dường như chẳng bao giờ thấy vui. Nó có thể có bất cứ thứ gì mà nó đòi
               hỏi và chưa bao giờ phải làm những gì nó không muốn.


               - Ở đây, mọi người buộc phải làm đủ chuyện cho tớ vui,- nó nói một cách thờ ơ,- Tớ sẽ bị ốm thêm
               nếu tức giận. Không ai tin rằng tớ sẽ sống để mà lớn lên.
               Nó nói như thể đã quen với cái ý nghĩ đó đến nỗi chẳng còn bận tâm gì nữa. Nó có vẻ thích giọng
               nói của Mary. Khi con bé tiếp tục nói, nó chăm chú lắng nghe với vẻ mặt mơ màng. Có lúc Mary tự
               nhủ có phải nó đang lơ mơ chìm vào giấc ngủ. Nhưng cuối cùng, thằng bé hỏi một câu khiến câu
               chuyện mở sang một hướng khác.

               - Cậu bao nhiêu tuổi rồi?- thằng bé hỏi.

               - Mười tuổi,- Mary trả lời, lúc đó nó đã dường như quên khuấy bản thân- bằng đúng tuổi của cậu.

               - Làm thế nào cậu biết được điều đó?- thằng bé hỏi vặn bằng giọng ngạc nhiên.

               - Bởi vì khi cậu ra đời, cánh cửa khu vườn bị khóa lại, còn chiếc chìa khóa thì người ta đem vùi kín.
               Khu vườn ấy đã bị khóa suốt mười năm qua.

               Colin nhỏm nửa người lên, quay đầu về phía con bé và tựa mình trên hai khuỷu tay.

               - Cánh cửa khu vườn nào bị khóa? Ai đã làm việc ấy? Chiếc chìa bị vùi ở đâu? – Thằng bé thốt lên,
               bỗng nhiên nó tỏ ra hết sức quan tâm.

               - Đó...đó chính là khu vườn mà ông Craven căm ghét,- Mary nói vẻ sợ hãi,- Ông đã khóa chặt cửa.
               Không ai...không ai biết chỗ ông chôn chiếc chìa khóa.

               - Cái thứ vườn nào thế không biết? – Colin nhắc lại, vẻ háo hức.

               - Không một ai được phép vào trong đó suốt mười năm qua,- Mary thận trọng đáp lời.

               Nhưng thận trọng thì cũng quá muộn rồi. Thằng bé tỏ ra thích thú chẳng kém gì Mary. Bao lâu nay
               chẳng có gì để mà quan tâm tới, cho nên cái ý nghĩ về một khu vườn được giấu kín thu hút nó, hệt
               như Mary lúc trước. Nó hỏi hết câu này sang câu khác. Khu vườn ở đâu? Mary chưa bao giờ tìm
               kiếm cánh cửa ấy à? Mary chưa hỏi những người làm vườn về chuyện đó sao?

               - Họ chẳng chịu nói đâu,- Mary đáp,- Tớ nghĩ họ đã được dặn không được phép trả lời bất kỳ câu hòi
               nào.

               - Tớ sẽ bắt đám đó phải nói,- Colin bảo.

               - Cậu bắt được à? – Mary ngập ngừng, và bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Nếu thằng bé có thể bắt được
               mọi người trả lời, ai mà biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra.

               - Ở đây mọi người buộc phải làm vui lòng tớ. Tớ đã bảo cậu rồi đó. Nếu tớ sống được thì một ngày
               nào đó cả chốn này sẽ thuộc về tớ. Họ thừa biết điều đó. Chắc chắn tớ sẽ bắt họ phải nói.



                                                                                                           83
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88